Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Hạ Tiêu muốn rời đi 2
Tào Oánh Oánh nhận lấy bùa bình an, trên mặt mới có nụ cười: “Chờ con có thời gian liền về nhà tìm Mạnh di nói chuyện.”
Mạnh thị cùng nàng tuổi tác quá gần nhau, gọi mẫu thân gọi không ra miệng, hai người nhất trí gọi Mạnh di là được, còn có vẻ thân cận hơn một chút.
Sau khi tiễn Tào Đức Phúc đi, Trình Loan Loan cũng suy tư không biết nên bảo ai đi kinh thành, cuối cùng định ra Trình Giáp và Trình Ất.
Trình Giáp chắp tay nói: “An nhân, thuộc hạ một người đi là được, Trình Ất ở lại bảo vệ an toàn cho An nhân.”
Bốn thị vệ bọn họ, một người đi theo Trình Chiêu đi tham gia khoa cử, đoán chừng nửa năm mới có thể trở về. Hắn cùng Trình Ất hộ tống thọ lễ đi kinh thành, ít nhất cũng là hai ba tháng thời gian, nếu chẳng có người lẻn vào nhà gây chuyện bất lợi đối với An nhân, vậy bọn họ có c.h.ế.t muôn lần cũng không hết tội.
Trình Loan Loan hoàn toàn không thèm để ý: “Thôn Đại Hà có đội tuần tra, hán tử trong thôn ai nấy đều học mấy chiêu, sẽ không có nguy hiểm gì, hai người các ngươi yên tâm đi.”
Cho dù có nguy hiểm, thêm một Trình Ất cũng không có tác dụng gì quá lớn, vẫn là thọ lễ quan trọng hơn.
Tề bà tử đang muốn mở miệng khuyên một chút, đột nhiên, Hạ Tiêu cùng Triệu Tam Ngưu ở cửa đi vào.
Triệu Tam Ngưu cao hứng nói: “Sư phụ nghe nói mẫu thân muốn sắp xếp người đi kinh thành, hắn muốn đi một chuyến này, hắc hắc, con cũng muốn đi theo.”
Hắn học công phu lâu như vậy, rất muốn đi ra khỏi thôn Đại Hà lịch lãm một chút, mới có thể biết mình rốt cuộc có mấy cân mấy lượng, thấy không, cơ hội liền tới rồi.
Hạ Tiêu nhàn nhạt mở miệng: “Một mình ta đi một chuyến này là được rồi.”
Triệu Tam Ngưu vội vàng: “Sư phụ, ta là đồ nhi của ngài, ngài đi đâu ta liền đi nơi đó, không được bỏ lại ta.”
Hạ Tiêu mím môi, không nói gì.
Trình Loan Loan nhìn ra chút manh mối, lúc trước đã nói là một năm, hiện giờ đã là một năm một tháng, Hạ Tiêu đây là hạ quyết tâm muốn rời đi rồi.
Nàng chậm rãi mở miệng: “Tiểu Hạ, ngươi đi rồi có còn trở lại không?”
“Biểu tỷ, xin lỗi.” Hạ Tiêu cúi đầu: “Ta vốn không phải người thôn Đại Hà, không thuộc về nơi này, đi rồi thì đại khái sẽ không trở lại đây nữa.”
Triệu Tam Ngưu trợn tròn mắt: “Lời này của sư phụ là ý tứ gì, cái gì gọi là đi rồi sẽ không trở về nữa, vì sao chứ?”
Lý chính từ cửa chính bước vào cũng kinh hãi, ba bước làm hai xông thẳng vào trong: “Hạ sư phụ, ngươi sao lại muốn đi rồi, xảy ra chuyện gì sao, có vấn đề gì ngươi cứ nói, ta sẽ giải quyết cho ngươi.”
Hạ Tiêu chắp tay nói: “Một năm nay ta ở thôn Đại Hà, đa tạ lý chính thúc chiếu cố, nhưng hiện tại, ta thật sự muốn đi, ta đã lựa chọn xong đội trưởng mới của đội tuần tra rồi, chính là Vương Vĩnh Thành, hắn hoàn toàn có thể đảm nhiệm chức vị này.”
Lý chính hoàn toàn mặc kệ Vương Vĩnh Thành có thể đảm nhiệm nhiệm vụ hay không, hắn một tay giữ c.h.ặ.t t.a.y Hạ Tiêu, tâm tình có chút không khống chế được: “Sao lại muốn đi, có phải ta làm chỗ nào không tốt, làm cho trong lòng ngươi không thoải mái, ngươi nói đi, nói ra, cả thôn chúng ta sẽ tìm biện pháp giúp ngươi giải quyết…”
“Lý chính thúc!” Trình Loan Loan mở miệng nói: “Tiểu Hạ tới nơi này là ngoài ý muốn, muốn đi cũng không nên ngăn cản, thuận theo tự nhiên là được.”
Lý chính mất mát buông tay ra: “Được, đi thì đi, hài tử lớn rồi muốn đi ra ngoài cũng bình thường, để ta cùng người trong đội tuần tra nói một tiếng, tốt xấu gì cũng ăn một bữa cơm tạm biệt nữa…”
Lão nhân gia hắn bước chân tập tễnh đi ra ngoài, hoàn toàn quên mất mình có chuyện cần thương lượng với nương Đại Sơn.
Trình Loan Loan nhìn mọi người trong sân nói: “Ai bận chuyện gì thì đi làm đi, Tam Ngưu con cũng đừng nhàn rỗi nữa, bổ củi sân sau đi, không bổ xong không được ăn cơm.”
Triệu Tam Ngưu khóc lóc đi bổ củi, nương cũng thật quá đáng, hắn hiện tại thương tâm như vậy, còn bắt hắn đi làm việc…
Rất nhanh, trong đình cũng chỉ còn lại Trình Loan Loan cùng Hạ Tiêu, nàng rót hai chén trà, nhàn nhạt nói: “Ngồi đi, chúng ta nói chuyện một lúc.”
Hạ Tiêu ngồi xuống, nhấp một ngụm trà, trà này cho dù uống bao nhiêu lần, đều thơm thuần như vậy, tựa như bầu trời thôn Đại Hà, cho dù lúc nào, cũng đều trong suốt như vậy.

Advertisement
';
Advertisement