Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Trong nhà Trình Loan Loan năm nay thu được tổng cộng năm, sáu vạn cân bông, trong đó một bộ phận dùng để làm nội sam, sau đó nhờ các thương nhân đem phân phối ở khắp nơi, nguồn tiêu thụ không tồi, phần lợi nhuận này đã sớm vào tay.
Số còn thừa lại được nàng sử dụng để làm y phục chuẩn bị cho mùa đông, đây là đồ vật mà nàng muốn sử dụng để làm công ích cho bá tánh, bên trong là sợi bông, bên ngoài được bọc vải thô hoặc vải lanh, giá cả rất rẻ, chăn bông cố định ở mức một trăm đến hai trăm văn, giá cả tính theo số ký, y phục mùa đông sẽ dựa theo số đo lớn nhỏ, d.a.o động từ năm mươi đến một trăm văn.
Nàng thuê một cửa hiệu ở trong khu chợ mở mới, chuyên môn bán y phục chuẩn bị cho mùa đông, mấy thứ này thôn dân thôn Đại Hà đều tự mình làm lấy, không cần phải mua sắm, người đến mua chủ yếu là nhóm nông dân ở các thôn trấn lân cận.
Có thể nói vì các phương diện sản nghiệp của thôn Đại Hà đều phát triển nên thôn dân ở các thôn xóm lân cận cũng được hưởng lây, bọn họ không cần vì hai mươi văn tiền mỗi ngày vào thành làm cu li, chỉ cần tới thôn Đại Hà là có thể tìm được công việc kiếm sống, mỏ than hằng năm đều tuyển người, may mắn thì nói không chừng có thể làm việc trong phường của Tuệ An nhân, đó là do tổ tiên tích đức, nếu một số nữ hài có tay nghề thêu thùa may vá thì có thể nỗ lực thi vào phường thêu Tào thị.
Bởi vì thôn dân ở phụ cận kiếm được bạc nên tự nhiên cũng nguyện ý tiêu bạc để cải thiện cuộc sống, doanh số của y phục mùa đông vẫn còn tạm được.
Nhưng thôn dân có thể bỏ bạc ra cũng chỉ có nhiêu đó, cứ cho là mỗi nhà mỗi hộ đều mua sắm thì cũng không thanh lý được bao nhiêu hàng tồn kho, càng đừng nói có nhiều hộ vì tiết kiệm bạc nên chỉ mua một bộ nam trang, một bộ nữ trang, trong nhà người nào cần ra ngoài thì mặc, dù sao thời điểm lạnh nhất của mùa đông cũng chỉ kéo dài trong một tháng, chịu đựng qua thời gian đó là được rồi.
Phải biết rằng nàng dùng bốn vạn cân bông để làm đồ đông, năm ngàn chiếc chăn bông và một vạn bộ y phục mùa đông, hoàn toàn là dựa theo số lượng dân cư của các thôn trấn lân cận, nhưng rất nhiều người vẫn chưa nhận được tin tức, lại thêm có những người đến một trăm văn tiền cũng không chịu bỏ ra.
Buổi chiều, Trình Loan Loan đội gió lạnh lên trấn một chuyến.
Năm nay huyện Bình An thu hoạch không tồi, trong huyện còn sắp xếp phát cháo, đặt ở cửa thành, một ít khất cái quần áo tả tơi đang đứng xếp hàng, bởi vì người ăn xin không nhiều lắm cho nên lượng cháo bố thí cùng dày một chút, một ngày hai bữa, cũng đủ để những người này gắng gượng vượt qua.
Nàng từ cửa thành đi vào, tình hình trong thành không tồi, người mua bán đồ tết cực kỳ náo nhiệt.
Đi qua đường phố xe ngựa nô nức tới thẳng huyện nha.
Trước khi tới cửa thì nàng đã sai Trình Giáp trước tiên tiến đến nói với người của huyện một tiếng, bằng không nàng chắc chắn sẽ không gặp được Thẩm huyện lệnh.
Thẩm huyện lệnh thật sự rất bận rộn, nếu không phải đi Hồ Châu báo cáo chính vụ thì chính là ở trong thôn xử lý các loại án tử, trừ bỏ ban ngày khai đường thẩm án cùng với ban đêm quay về ngủ thì cơ bản hắn không có ở huyện nha.
Nhìn thấy Trình Loan Loan vào tới thì Thẩm huyện lệnh vội vàng đứng dậy.
Lúc hắn bận rộn thì có thể sẽ nhớ nhớ quên quên rất nhiều chuyện, có thể quên nhi tử đang xa nhà lên kinh thành dự thi, cũng có thể đã quên nữ tử mà mình luôn đặt trong đáy lòng.
Hắn si ngốc nhìn một hồi, cho đến khi Trình Loan Loan tiến lại gần thì hắn mới thu hồi ánh mắt, biến thành bộ dáng xử lý việc công: “Tuệ An nhân lần này đến đây hẳn là có chuyện quan trọng muốn nói với ta.”
Từ sau khi hai nhà nhận thân thì mỗi lần Tuệ An nhân tới đều trực tiếp tìm lão mẫu thân của hắn, đây vẫn là lần đầu tiên nàng tới gặp hắn.
Trình Loan Loan cười gật đầu: “Lần này ta tới đây là muốn nhờ Thẩm đại nhân giúp đỡ một chút.”
Thẩm huyện lệnh lập tức tiếp lời: “Tuệ An nhân đừng có khách sáo như vậy, chỉ cần là việc Thẩm mỗ có thể giúp đỡ, nhất định không chối từ.”
Trình Loan Loan lấy tờ giấy trong tay ra: “Thẩm đại nhân biết ta có hai trăm mẫu hồ sen chứ, mùa đông đích thị là mùa đi đào ngó sen, nhưng việc này cũng cần nhân thủ, người trong thôn ai cũng bận rộn, không lấy đâu ra nhiều người như vậy, ta nghĩ muốn tìm người từ trong thành. Những người ăn xin không nhà để về, những người nghèo khổ kiếm ăn ở đáy xã hội đều có thể tới thôn Đại Hà làm công, một ngày mười lăm văn tiền, bao ăn một ngày ba bữa, mặt khác, làm đủ mười ngày thì sẽ được tặng một bộ y phục mùa đông, nếu là làm đủ hai mươi ngày thì có thể nhận được một cái chăn bông.”

Advertisement
';
Advertisement