Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Mức tiền công phổ biến ở thôn Đại Hà là một ngày ba, bốn mươi văn, nàng sở dĩ ra giá mười lăm văn là vì muốn ngăn chặn những người có gia cảnh đàng hoàng tới làm công, nguyện ý vì mười lăm văn mà tới thôn Đại Hà thì chứng tỏ cuộc sống hằng ngày đã không còn cách nào vượt qua, y phục mùa đông mà nàng chuẩn bị chính là vì những người này, mặt ngoài là đưa tặng nhưng trên thực tế nàng lại có được sức lao động, cẩn thận tính toán một chút thì cũng không lỗ vốn.
Thẩm huyện lệnh nhìn qua thông báo kia một lần, không khỏi cảm thán nói: “Mỗi khi đến tháng mười một, mười hai thì vận chuyển đường thủy bên kia tạm ngưng, trong thành có rất nhiều người bị chặt đứt kế sinh nhai, dân chúng ở tầng chót lại càng không có biện pháp kiếm bạc… Tuệ An nhân đề xuất chuyện này xem như là cho bọn họ một con đường sống.”
“Phải nói là Thẩm đại nhân công đức vô lượng.” Trình Loan Loan mở miệng nói: “Rất nhiều địa phương đến mùa đông cũng không sẽ phát cháo, nhưng Thẩm đại nhân mỗi ngày đều cung cấp hai đợt cháo loãng, không biết đã cứu sống bao nhiêu mạng người.”
Hai người sau khi tung hứng khen ngợi lẫn nhau thì Trình Loan Loan mới rời đi.
Thẩm huyện lệnh sai người sao chép thông báo, trước tiên đến những huyện trấn lân cận dán bố cáo.
Lúc này đã là buổi chiều, các bá tánh lưu lạc hoặc là ở trong miếu hoang tránh gió sưởi ấm, hoặc là ở đầu đường ăn xin, tuy nói huyện lệnh bố thí cháo loãng nhưng chỉ có thể miễn cưỡng no bụng, nếu có thể tìm được thêm chút thức ăn thì lập tức được no bụng rồi.
Những chỗ có thể tránh gió ở đầu đường đều sẽ có ba bốn người ăn xin ngồi xổm ở đó.
Đúng lúc này, đột nhiên nổi lên một trận lộn xộn.
Người đi đường sôi nổi tụ lại một chỗ, vây quanh trước bảng bố cáo.
“Ai nha, Tuệ An nhân tuyển người, trời ạ, ta nhất định phải đi đi, lỡ như được chọn thì cả đời này đều không cần lo nữa.”
“Ai dà, ngươi bình tĩnh một chút, nhìn rõ ràng, lần này là tuyển làm thời vụ, một ngày mười lăm văn, ở bến tàu vác bao tải một ngày còn kiếm được nhiều hơn.”
“Bất quá Tuệ An nhân bao ăn một ngày ba bữa, nghe nói thức ăn bên đó rất được.”
“Muốn ăn no không phải rất đơn giản sao, huyện lệnh đại nhân mỗi ngày đều phát cháo, cái này không đáng giá, tiền công thật sự quá thấp, không đáng để đi một chuyến.”
“Mười lăm văn thật sự là quá ít, ta cũng không đi, các vị cứ tùy ý đi.”
Một vài hán tử tản ra, tuy rằng trước mắt bọn họ không có việc làm nhưng cũng sẽ không hạ thấp bản thân vào thôn làm công với giá mười lăm văn một ngày.
Một đám người ở phía sau tiếp tục vây lại bàn tán.
“Mùa đông ở trong nhà cũng không có việc gì làm, một ngày mười lăm văn cũng có thể cải thiện một chút sinh hoạt không phải sao?”
“Ở trên còn nói sẽ cho y phục mùa đông và chăn bông, chăn bông nhà ta cũng đã dùng mười mấy năm rồi, cũng nên thay đổi.”
“Ai, mấy người chúng ta đi xem thử coi sao.”
Một nhóm hán tử không có nhiều của cải hẹn nhau đi đến thôn Đại Hà.
Mà dân chúng ở tầng chót cùng với những người ăn xin ở đầu đường lại càng không ghét bỏ mười lăm văn tiền là quá ít, có ăn có uống có y phục, còn phát tiền công, chuyện tốt như thế này không thể bỏ qua.
Đương nhiên, cũng có những lưu dân lười biếng thành tính, nếu huyện lệnh một ngày miễn phí cung cấp hai lần cháo thì việc gì phải đi làm cu li chứ…
Sắc trời vẫn còn sớm mà đã có rất nhiều người tụ tập tới thôn Đại Hà.
Bởi vì Trình Loan Loan sớm đã dặn dò nên ở cửa thôn không có ai ngăn cản, sau khi đăng ký tên họ quê quán thì tập trung đưa tới bên cạnh hồ sen.
Hồ sen mùa đông đã cạn gần hết, chỉ có một tầng nước nhợt nhạt, đa số là bùn đất, chân giẫm lên thì sẽ bị lún vào, đây cũng là nguyên nhân khiến cho việc đào ngó sen rất gian nan, xã hội hiện đại đều dùng s.ú.n.g nước cao áp, mọi chuyện dễ dàng hơn rất nhiều, ở thời cổ đại này chỉ có thể dựa vào sức người.

Advertisement
';
Advertisement