Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Trong đám người cũng có vài người từng đến huyện Bình An, loáng thoáng nghe nói một hai nhưng không rõ cụ thể mọi chuyện ra sao. Bây giờ Tôn Thủy Cần vừa nói như vậy thì đã có thể xâu chuỗi mọi việc lại với nhau.
“Đồ lót bằng vải bông tháng trước Hồ chưởng quỹ bán thật ra là đồ của Tuệ An nhân thôn Đại Hà nghĩ ra, chính hắn đã hãm hại Tuệ An nhân.”
“Tuệ An nhân một lòng vì dân, đã giúp dân chúng bình thường chúng ta rất nhiều việc. Nếu không phải Tuệ An nhân giải quyết nạn mất mùa, ôn dịch năm trước thì những người như chúng ta còn có cuộc sống tốt đẹp như hôm nay sao? Hồ chưởng quỹ, ngay cả Tuệ An nhân mà ngươi cũng dám hãm hại, quá không biết điều rồi.”
“Tuệ An nhân kiếm tiền là để giúp đỡ dân chúng bần cùng nghèo khổ, sao ngươi có thể chiếm đoạt tiền của Tuệ An nhân….”
“….”
Đám người nổi giận, còn có người ném rau củ thối qua.
Hồ chưởng qũy không có sức chống đỡ, trốn vào trong cửa tiệm với bọn tiểu nhị.
Trình Loan Loan đương nhiên không biết chuyện ở huyện Vạn Toàn, nàng chỉ biết rằng Tôn Thủy Cần đã trốn mất. Lý chính huy động toàn bộ người trong thôn tìm kiếm khắp nơi nhưng không hề thấy bóng dáng nàng ta. Ba ngày liên tiếp qua đi, Tôn Thủy Cần cũng không trở về. Rốt cuộc mọi người khẳng định nữ nhân này đã phao phu khí tử trốn đi rồi, có lẽ sẽ không bao giờ… trở lại nữa.
Trong khoảng thời gian ngắn nhóm thôn dân cũng không biết nên nói gì. Có người tự trách có phải bọn họ không nên chỉ trỏ Tôn Thủy Cần hay không, cũng có người chỉ trích Tôn Thủy Cần quá mức nhẫn tâm, lại có thể bỏ đi như vậy…. Nhưng cho dù nói thế nào đi nữa thì cuộc sống của nhà Triệu Thiển Căn xem như yên ổn trở lại, Thiển Căn phải một mình nuôi nấng nữ nhi đang nằm trong tã lót, đương nhiên không tiếp tục kiên trì nghỉ việc nữa.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, đảo mắt một cái đã đến hai mươi bốn tháng chạp, ngày này là ngày tết ông Táo, cũng là ngày nghỉ ngơi của phường.
Ngôn chưởng quỹ triệu tập tất cả công nhân trên khoảng sân rộng, tổng cộng số công nhân ở phường xà bông và phường cam du đã xấp xỉ hơn hai trăm người. Nhiều người tụ tập ở một chỗ như vậy tạo nên cảnh tượng hoành tráng khác thường.
“Công việc năm nay đến hôm nay là kết thúc, cảm tạ nỗ lực trong suốt một năm qua của mọi người.” Trình Loan Loan nhìn về phía mọi người nói: “Phường có chuẩn bị quà Tết cho mọi người, mọi người đến đây ký tên nhận là có thể về nhà. Mồng bảy tháng giêng sang năm chính thức bắt đầu làm việc lại.”
Những người phía dưới nhiệt liệt hoan hô.
Bọn họ đã sớm nghe nói làm công cho Tuệ An nhân thì ngày Tết sẽ được nghỉ có lương hơn nữa còn được phát quà Tết, hóa ra đều là sự thật.
Mọi người xếp hàng nhận quà Tết, quà Tết theo quy cách là hai lượng bạc, khá hào phóng. Một lượng bạc được nhận luôn còn một lượng bạc kia quy thành quà. Một người mười cân thịt heo béo, một con gà, một con vịt lại thêm hai xấp vải, một bao gạo lớn, một bao bột mì lớn, còn có mỗi người một cân ngó sen nữa….
Bên kia tú phường của Tào Oánh Oánh đương nhiên cũng chuẩn bị quà Tết theo phường bên này.
Sau khi Tào Đức Phúc và Tiền lão gia tử nghe nói cũng nhanh chóng phát quà Tết cho tất cả chưởng quỹ tiểu nhị các cửa hiệu dưới danh nghĩa của Tào thị và Tiền thị. Nếu cho nghỉ mười lăm ngày sẽ quá lâu, hiệu buôn không trì hoãn buôn bán được nên quyết định phát nhiều tiền công hơn để trong lòng mọi người đều thoải mái vui vẻ.
Trải qua một vòng như vậy, rất nhiều phú thương ở huyện Hà Khẩu và huyện Bình An cũng không thể không phát quà năm mới cho nhóm công nhân phía dưới….
Tới cuối tháng chạp, không khí ngày Tết càng ngày càng rạo rực hơi.
Ngó sen bên chỗ hồ sen đã thu hoạch xong, tuy rằng không phải loại sen chuyên trồng để lấy ngó nhưng sản lượng cũng cực kỳ khả quan. Sản lượng mỗi mẫu đất đạt tới hơn một nghìn cân, hai trăm mẫu đất, ngoại trừ một phần giữ lại để trồng và một phần dùng để phát quà Tết thì vẫn còn hơn mười vạn cân, toàn bộ số này đều đã chế tác thành bột ngó sen.
Mà y phục và chăn mùa đông còn lại trong kho hàng cũng được tiếp tục bày bán ở cửa tiệm. Nhắc tới chuyện này, rất nhiều công nhân ở các huyện trấn lân cận sau khi nhận được tiền ăn Tết đều đưa đứa nhỏ đến thôn Đại Hà mua áo bông quần bông vì muốn đón một năm mới thoải mái. Y phục của đứa nhỏ cũng không đắt, năm mươi văn là có thể mua được một bộ, chất lượng cực kỳ tốt, mặc năm, sáu năm cũng không thành vấn đề….
Ngay tại lúc nhà nhà đều chuẩn bị đón Tết, một đoàn xe đẹp đẽ quý giá đến từ phương Bắc, chạy thẳng đến huyện Bình An, được Thẩm Huyện lệnh dẫn đường, từ từ đi về phía thôn Đại Hà.

Advertisement
';
Advertisement