Ngô Tuệ Nương lại mang thai 1
Vào ngày 29 tháng chạp, tiết trời rất đẹp.
Ánh mặt trời ngày đông ấm áp chiếu rọi xuống, xua tan bầu không khí âm u liên tiếp nhiều ngày.
Một năm này, thôn Đại Hà kiếm được không ít tiền, đa phần tiền dùng để mở rộng hội chợ, sau đó, ngày thu thưởng cúc và ngày đông thưởng mai lại kiếm được một chút, nhưng hai khoản này phần lớn đều chia cho nhà nương Đại Sơn, mấy trăm lượng bạc còn lại cả thôn dùng để phân chia, nhà nhà người người cũng theo đó phân chia được mấy trăm văn tiền nên cũng không ham số tiền này.
Thông qua tầng quản lý trong thôn họp quyết định, số tiền này cộng lại để người dân cả thôn cùng ăn một bữa cơm giao thừa.
Năm sau mới là giao thừa mà hôm nay đã bắt đầu chuẩn bị rồi. Tất cả phụ nhân trong thôn đều đến giúp đỡ chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, các nam nhân thì xây bếp lò, chuyển bàn, các hài tử có thể vui chơi thỏa thích, trong thôn đều tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.
“Ai, năm ngoái vẫn sống khổ cực, ai có thể ngờ tới năm nay lại thay đổi lớn vậy.”
“Ai nói không phải chứ, mấy ngày trước cuộc sống kia quả thật khó khăn, ăn tết đều chỉ có một miếng thịt để ăn, hài tử đói đến mức khóc oe oe cũng không có cách nào, mới qua bao lâu chứ, những ngày tháng ở thôn Đại Hà chúng ta liền tốt đẹp hơn, tất cả điều này đều phải cảm tạ nương Đại Sơn.”
“Vương gia và Lý gia của thôn Quế Hoa bên cạnh sắp ngưỡng mộ chúng ta c.h.ế.t đi được, ai bảo trong thôn bọn họ không có nương Đại Sơn.”
“Khổ bức nhất là thôn Trình gia, nương Đại Sơn họ Trình nên chắc chắn bị huyên náo đến ly tâm.”
“Thôn Trình gia cũng không khổ bức, thôn bọn họ đã có một cử nhân, rất nhanh sẽ làm quan, thôn Trình gia sau này cũng không phải dạng vừa đâu.”
“Mau nhìn kìa, nương Đại Sơn tới rồi!”
Trình Loan Loan mặc y phục tương đối thuận tiện đi tới cùng giúp đỡ, phía sau còn có bà tử nha hoàn đi theo.
Tề bà tử bọn họ sớm đã hòa nhập với thôn dân, vừa đến liền bắt đầu tự giác làm việc, cùng các phu nhân thân quen vây tại một chỗ nói chuyện nhà cửa.
“Ai yo nương Đại Sơn, ngươi mau đến xem xem!” Vương thẩm tử trong tay nắm một con cá sống, gấp gáp chạy tới, “Nương tử Đại Sơn đang rán mỡ heo thì bỗng nhiên bắt đầu nôn, khuôn mặt nhỏ nhắn kia bỗng trở nên trắng bệch, có phải là cảm lạnh sinh bệnh rồi không, có cần đi mời đại phu không…”
Trình Loan Loan vội vàng dừng công việc trong tay, chạy theo tới phòng bếp.
Ngô Tuệ Nương đã được người dân trong thôn đỡ ngồi xuống, trong tay nâng một cốc nước ấm uống ngụm nhỏ, sắc mặt có chút chuyển biến tốt đẹp.
Nàng ấy nhìn về phía đám người vây quanh quan tâm mình thì có chút ngượng ngùng nói: “Ta không sao, có thể là… có thể là bị…”
Kỳ kinh nguyệt của nàng ấy đã trễ mất hơn hai tháng, trong lòng vẫn luôn âm thầm hoài nghi, nhưng thân thể không có phản ứng gì khác nên không dám gióng trống khua chiêng, lần này bị nôn mửa giống hệt với lúc mang thai Tiểu Châu Châu trước đây, nàng ấy lúc này mới dám xác nhận bản thân thực sự đã có mang.
“Hỉ sự, đại hỉ sự!” Chu lão bà tử cười lớn, “Nương Đại Sơn, ngươi đây là mệnh nhiều tử nhiều tôn nhiều phúc, tôn tử của nương tử Nhị Cẩu còn chưa ra đời mà bên này lại mang một đứa rồi, mau đi gọi Đại Sơn qua đây dìu nương tử hắn quay về nghỉ ngơi, mang thai khiến thân thể mệt mỏi, cái thai này phải tĩnh dưỡng cho tốt.”
Ngô Tuệ Nương vội vàng nói: “Ta đây đã thoải mái hơn rồi, không cần nghỉ ngơi.”
“Nương tử Đại Sơn, ngươi phải nghe lời.” Tôn thị ôm hài tử đi tới, “Nữ nhân mang thai thì nên đối tốt với bản thân một chút, những chuyện kia của ngươi Xuân Hoa cũng làm được, Xuân Hoa, con còn ở bên đó thái rau gì nữa, một chút tinh ý cũng không có! Mau đến đây quản phòng bếp, nương tử Đại Sơn phải nghỉ ngơi, bữa cơm tất niên của thôn chúng ta phải giao lại cho con rồi, con biểu hiện cho tốt, đừng phụ kỳ vọng của mọi người.”