Sau khi Hộ bộ chư vị đại nhân nghỉ ngơi dùng cơm xong, cảm giác sợ hãi thán phục đối với thôn Đại Hà lại cao hơn một tầng, cũng càng thêm hiểu rõ vì sao Tuệ An Nhân lại là Tuệ An Nhân.
Nếu không phải bởi vì sau khi dùng cơm sắc trời đã tối, mấy vị đại nhân này sẽ muốn bắt đầu nghiên cứu bông ngay lập tức.
Trình Loan Loan an trí bọn họ ở trong sương phòng phía sau đại trạch viện. Ngày thứ hai trời tờ mờ sáng, mấy vị đại nhân đã thức dậy, Tề bà tử cùng Yên Hồng ở bên cạnh hầu hạ các đại nhân dùng bữa sáng, Triệu Đại Sơn thì bị Ngưu đại nhân kéo ngồi xuống bàn.
Triệu Đại Sơn ở trong nhà quanh năm, thời điểm Trình Loan Loan bận rộn, hắn cũng sẽ hỗ trợ phụ trách tiếp đãi khách thương, có thể nói, ở phương diện đối nhân xử thế đã được rèn luyện.
Nhưng, thương nhân và người làm quan đến cùng không giống nhau, bị sáu bảy quan viên có phẩm cấp vây quanh, hắn ít nhiều có chút không được tự nhiên.
Ngưu đại nhân cười ấm áp nói: “Triệu đại công tử, nghe nói bông của thôn Đại Hà đều do ngươi gây giống, ươm mầm rồi trồng, có sổ ghi chép không?”
“Có có.” Triệu Đại Sơn luôn miệng nói, “Bắt đầu từ mùa xuân năm ngoái lúc trồng thực bông, nương ta đã dặn, tất cả chi tiết nhất định phải ghi lại trong sổ, bây giờ ta đi lấy ngay.”
Hắn mặc dù biết mặt chữ biết viết chữ, nhưng làm một chuyện gì cũng sẽ không ghi trên giấy, hắn thấy, bất kỳ thu hoạch gì, chỉ cần hắn trồng qua một lần, tất cả quá trình chi tiết sẽ khắc sâu toàn bộ ở trong đầu, không cần về sau muốn nhớ lại lật sổ xem, nhưng mà nương nói, thôn Đại Hà nhiều người như vậy, cũng không thể mỗi người lúc trồng cây đều để hắn giảng giải cho từng người được, ghi vào trong sổ thì có thể cho mọi người truyền tay nhau đọc, như vậy càng bớt việc.
Thế là, hắn tạo thành thói quen ghi chép nông sự, ví dụ như trồng quả ớt, hoa tiêu cũng sẽ thuận tay ghi chép.
Hắn trở về phòng lấy sổ tới, đưa tới trên tay Ngưu đại nhân.
Sổ vừa mở ra, biểu cảm của Ngưu đại nhân liền trở nên đặc sắc, chữ này… quả thật.
Nhưng mà, một nông dân có thể biết chữ viết chữ đã rất tốt rồi, sao lại còn yêu cầu viết ra chữ đẹp chứ?
Ngưu đại nhân cẩn thận nhìn, quá trình trồng bông vô cùng kỹ càng, một ngày tưới nước bao nhiêu lần, mầm khoảng thời gian mọc ra bao nhiêu, làm sao ngắt ngọn… Tóm lại cái gì cần có đều có, trong danh sách cuối cùng còn có một số tổng kết, ví dụ bông trồng ở ruộng nào sản lượng cao hơn, làm sao chống sâu bệnh bông vải…
“Triệu đại công tử, cuốn sổ này của ngươi tiết kiệm giúp chúng ta bao nhiêu chuyện đó.” Ngưu đại nhân lập tức đứng lên, “Chúng ta bây giờ cần một khối đất trống, thừa dịp còn chưa tới thời gian gieo hạt, phải mau chóng nghiên cứu ra các phương diện tập tính của bông.”
Triệu Đại Sơn hỏi thăm: “Có yêu cầu gì về đất không?”
“Chỉ cần là một mảnh đất là được.” Ngưu đại nhân chỉ huy mấy đại nhân sau lưng đi chuyển cái rương, “Tất cả công cụ đem đến trên đất trống đi, hôm nay phải làm xong thí nghiệm trên ruộng, một ngày cũng không thể chậm trễ.”
Tính ra cả năm đều là ở mùa xuân, mưa xuân quý như mỡ, bỏ qua mùa xuân năm nay thì cũng chỉ có thể đợi thêm mùa xuân sang năm.
Nông sự là chuyện không thể chậm trễ nhất.
Triệu Đại Sơn không hiểu thí nghiệm ruộng là cái gì, nhưng vẫn dựa theo phân phó tìm một khối ruộng thượng đẳng, còn gọi đầy tớ tới hỗ trợ.
Lúc Trình Loan Loan tới liền thấy mấy chục người đang bu quanh một khối ruộng ở hậu trạch viện.
Hôm qua nàng còn cảm thấy kỳ quái, một nhóm sáu người Ngưu đại nhân làm sao cưỡi nhiều cỗ xe ngựa như vậy, lúc này mới biết được, thì ra có mấy chiếc trong số xe ngựa là chở đất, các loại thổ nhưỡng màu sắc tính chất khác nhau bị tách ra đổ vào một khối ruộng thí nghiệm nho nhỏ, bên trên mỗi khối ruộng còn viết một cái thẻ bài, có thổ nhưỡng kinh thành, có Đông Bắc, có Tây Bắc, có Tây Nam… Thổ nhưỡng các nơi khắp đất nước ở đây đều có.
Có người phụ trách chuyển thổ nhưỡng vào ô ruộng, có người phụ trách điều chỉnh độ ẩm, còn có người hình như đang dựng một ít lều cỏ…