Đây là trấn Đại Hà a 2
Nông đô úy là quan thất phẩm thuộc Hộ bộ, chuyên quản nông sự. Cừ lê điền quan và Đô thủy quan là tiểu quan bát phẩm cửu phẩm dưới tay Nông đô úy, đều là quan viên thiết trí cho sản xuất nông nghiệp của Đại Vũ triều, trực tiếp tiếp xúc với đồng ruộng nông sự, tuy là quan viên, nhưng đối với sản xuất nông nghiệp cũng không hề xa lạ, rất thực tế.
“Chư vị từ xa mà đến, vất vả rồi.” Trình Loan Loan nghiêng người tránh qua: “Trước tiên mời vào nhà, uống chút trà ăn chút đồ gì đó đã rồi chúng ta lại nói chuyện chính sự.”
Nông đô úy Trâu đại nhân ho khan nói: “Tuệ An nhân, có thể để chúng ta đi một vòng trong thôn trước đã được không?”
Thôn Đại Hà này, bọn họ ở kinh thành đã nghe nói qua, vẫn luôn cảm thấy là dân chúng phóng đại. Nhưng vừa nãy mới từ cửa thôn tiến vào, mới biết được những lời đồn trên phố kia cũng không phải là nói quá, thôn này, so với tất cả những thôn bọn họ gặp qua đều lớn hơn… Mà lớn chỉ là thứ yếu, chủ yếu là ngay ngắn trật tự, ruộng đồng vuông vắn, người làm việc cũng rất trật tự, nhìn không thấy một chút rối loạn nào.
Trình Loan Loan gật đầu: “Đại Sơn, con là chủ nhà, dẫn các vị đại nhân đi một vòng quanh thôn đi, ta đi vào chuẩn bị đồ ăn.”
Triệu Đại Sơn lập tức buông nông cụ trong tay xuống, nhìn về phía khách nhân từ xa mà đến: “Các vị đại nhân mời đi bên này, trước tiên đi qua chỗ ruộng lúa mạch xem một chút đã.”
Lúa mạch ở phương Bắc cũng có thể trồng, mấy vị đại nhân không cảm thấy hứng thú, đi được nửa đường liền nhìn thấy hoa mai nở rộ trong vườn hoa, vì thế bị hấp dẫn qua đó. Sau khi đi vào mới phát hiện, vườn hoa này không chỉ có vườn mai, còn có vườn cúc, vườn đào, hoa nhài… Hoa mỗi mùa đều có, một năm bốn mùa nên cảnh đẹp như tranh vẽ.
Trong vườn hoa này có rất nhiều du khách, ngắm hoa ngâm thơ, lưu thương khúc thủy, vô cùng náo nhiệt.
Trâu đại nhân cực kỳ kinh ngạc, đây căn bản không giống một thôn xóm cấp thấp nhất, ngược lại giống như một thôn trang.
Từ vườn hoa đi ra, lại đi dạo chung quanh, dạo một vòng, cuối cùng chuyển hướng đi tới khu chợ. Khu chợ này đã được xây dựng hơn một năm, đã rất thành thục, phía đầu chỉ có một đoạn ngắn là mấy dãy nhà cũ, phía sau mới xây dựng thêm theo ba hướng. Theo quan sát, khu chợ này có vẻ cũng không nhỏ, hơn nữa người đi đường lui tới, có vẻ cực kỳ náo nhiệt.
“Thẩm đại nhân, đây đâu phải là thôn Đại Hà, rõ ràng là trấn Đại Hà a.” Trâu đại nhân cảm thán nói: “Khu chợ này phát triển thêm một năm nữa, sợ là sẽ náo nhiệt hơn cả huyện Bình An.”
Thẩm huyện lệnh mở miệng: “Chuyện này ta đã cùng tri phủ đại nhân thương nghị qua, sẽ tìm một cơ hội, đem thôn Đại Hà cùng mấy thôn xóm phụ cận hợp nhất lại, rồi sẽ trực tiếp đổi thôn thành trấn. Nhưng mà khối lượng công việc trong này rất lớn, không phải chỉ trong một thời gian ngắn là có thể làm được, cần phải làm từ từ.”
Đoàn người đi một vòng trong thôn, lúc này mới trở lại nhà Tuệ An nhân.
Triệu Đại Sơn dẫn người vào phòng khách, bảo Tề bà tử bưng trà, điểm tâm hoa quả cũng nhanh chóng bưng lên.
“Ôi, đây là vật gì?”
Dư đại nhân uống một ngụm trà, đột nhiên nhìn thấy một thứ màu đỏ, đầu nhọn treo dưới mái hiên. Hắn là nông quan, nội dung công tác là nghiên cứu các loại hạt giống cây trồng, nhìn thấy những thứ trước kia chưa từng thấy qua, lập tức tò mò đi qua, cầm lấy ngửi ngửi, sau một khắc, hắn hắt hơi một cái thật mạnh.
“Đây là quả ớt.” Triệu Đại Sơn vội nói: “Cái bàn tay vừa mới chạm vào quả ớt của Dư đại nhân tuyệt đối đừng dụi mắt, nhanh đi rửa tay đi.”
Trâu đại nhân kinh ngạc nói: “Ớt là vật gì?”
“Là một loại gia vị.” Triệu Đại Sơn giải thích: “Nghe nói ớt này là cây trồng ở phía Nam, nhưng mà người bên kia đều coi như cây cảnh đặt ở trong nhà. Nương ta nghe nói, liền trồng một ít, không nghĩ tới khi kết quả rồi có thể dùng như gia vị, so với thù du cay hơn một chút, thích hợp để nấu ăn hơn.”
Trâu đại nhân một lần nữa cảm thán: “Bông là một loại cây cảnh ở phía Nam, người phía Nam gọi là bạch điệp tử, được Tuệ An nhân phát hiện, mới được mọi người biết đến. Bây giờ ớt này, cũng là cây cảnh phía Nam… Đại tư nông ở các tỉnh phía nam rốt cuộc đang làm cái gì, sao có thể phung phí của trời như vậy chứ?”
Trình Loan Loan vừa mới từ sân sau đi tới không khỏi ngượng ngùng.
Chuyện này không thể trách được Đại tư nông ở phía Nam, chỉ có thể trách nàng ở trong xương cốt là một linh hồn đến từ hiện đại.