Sự uy h.i.ế.p sắc bén 1
Trình Loan Loan cất bước đi vào, lập tức ngồi xuống vị trí chủ trì.
Nàng bưng chung trà lên, cười mở miệng: “Chúng ta là người nông thôn, đều uống trà thô dân dã, hẳn Hạ chưởng quỹ uống không quen, chỉ có thể thất lễ vậy.”
Hạ chưởng quỹ giật giật khóe môi, phụ nhân này thật sự là không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, khách nhân như hắn tới cửa uống không quen loại trà này thì không phải nên dâng loại trà khác lên sao? Vậy mà nàng chỉ nhẹ nhàng lướt qua như vậy. Chậc chậc, phụ nhân nông thôn chính là phụ nhân nông thôn, cho dù trở thành An nhân lục phẩm thì thế nào? Cũng viễn đều không đổi được sự thô bỉ trong xương, vĩnh viễn vẫn là dáng vẻ không dám gặp người mà thôi.
Hắn chắp tay mở miệng nói: “Lần này Hạ mỗ tới đây là vì chuyện kinh doanh, chắc hẳn Tiền lão gia tử đã nói rõ ràng với Tuệ An nhân rồi.”
Sắc mặt của Trình Loan Loan trở nên lạnh lùng: “Hạ đại nhân là quan lớn nhị phẩm, phẩm hạnh thanh cao, sao lại tranh giành lợi ích với một phụ nhân lục phẩm như ta? Tiền lão nói Hạ chưởng quỹ dùng quyền thế của Hạ gia bức bách ta bán bí quyết của sản phẩm dưỡng da nhưng ta chỉ cảm thấy đó là lời nói vô căn cứ. Mà hôm nay nghe thấy ý tứ này của hạ chưởng quỹ thì lẽ nào là thật sao? Quan lớn nhị phẩm thật sự để ý đến chút lợi lộc cực kỳ nhỏ nhặt đó sao?”
Vừa nghe lời này, sắc mặt Hạ chưởng quỹ liền trở nên khó coi.
Hạ đại nhân đương nhiên không biết việc hắn làm, chút việc nhỏ này cũng không cần phải cho Hạ đại nhân biết, tự hắn có thể làm tốt.
Hắn luôn lợi dụng quyền thế của Hạ gia để làm việc ở thành Vân mấy năm nay, không biết đã cướp đi bao nhiêu việc kinh doanh nóng sốt. Cửa hàng ở thành Vân của Hạ gia đã mang về vô số của cải cho Hạ gia, thân phận của hắn ở Hạ gia cũng nước lên thì thuyền lên. Hắn đã làm việc này quen tay, không ngờ lại gặp phải gốc rạ cứng ở đây.
Nhưng hắn đã từng cướp được việc kinh doanh trong tay phu nhân Từ tri phủ, lẽ nào lại sợ một mệnh phụ lục phẩm nho nhỏ không có chỗ dựa sao?
“Tuệ An nhân hiểu lầm Hạ gia rồi.” Hạ chưởng quỹ vẫn duy trì dáng vẻ khiêm tốn như trước nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa sự cứng rắn: “Tiền gia chỉ là một thương nhân nho nhỏ mà thôi, việc kinh doanh ở Hồ Châu khá thuận buồm xuôi gió nhưng xa hơn một chút thì không khả quan lắm. Bởi vì Tiền gia thế yếu cho nên kéo theo các sản phẩm dưỡng da, làm đẹp da không thể bán đến khu vực khác, cũng ảnh hưởng đến việc kiếm thêm nhiều tiền của Tuệ An nhân. Sau khi Hạ mỗ biết được rất muốn góp một phần sức lực cho Tuệ An nhân, Hạ mỗ cam đoan nếu hợp tác với Hạ gia thì lợi nhuận trước mắt ít nhất có thể tăng lên gấp mười hoặc là hai mươi lần, cớ sao Tuệ An nhân lại không làm chứ?”
Trình Loan Loan nở nụ cười: “Nói như vậy chẳng lẽ ta còn nên cảm tạ Hạ chưởng quỹ sao?”
“Ta không đảm đương nổi từ cảm tạ này.” Hạ chưởng quầy cúi đầu: “Hạ gia là thế gia danh giá trăm năm, nếu hợp tác với Hạ gia, Tuệ An nhân sẽ không bị lỗ vốn, xin Tuệ An nhân suy nghĩ cho kỹ.”
Ý cười trên mặt Trình Loan Loan càng sâu: “Nếu ta kiên quyết từ chối thì sao?”
Hạ chưởng quỹ ngẩng đầu: “Nếu kiên quyết từ chối thì chúng ta còn có con đường thứ hai. Hạ gia ra giá một vạn lượng bạc mua đứt bí quyết sản phẩm dưỡng da.”
Trình Loan Loan nở một nụ cười lạnh lùng, nghe một vạn lượng bạc thì nhiều đấy nhưng sau khi sản lượng của phường cam du tăng lên, một năm là có thể kiếm được chừng đó tiền. Vì lợi nhuận một năm mà mất đi việc kinh doanh lâu dài, nàng sẽ không chấp nhận làm ăn lỗ vốn như vậy.
Hơn nữa nàng còn dự định phát triển các sản phẩm dưỡng da mới, chẳng lẽ cứ mỗi lần phát triển được thì đều chắp tay tặng cho Hạ gia sao?”
Nàng nâng chung trà lên, chậm chạp nhấp một ngụm trà, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt: “Nếu như ta không muốn chọn cả hai con đường này thì sao?”
“Nếu Tuệ An nhân không chọn đồng nghĩa với việc đối nghịch với Hạ gia.” Hạ chưởng quỹ ngồi thẳng lưng lên, ánh mắt lộ ra vẻ uy hiếp: “Bây giờ đã có một con đường suôn sẻ rực rỡ bày ra trước mặt, nếu Tuệ An nhân thông minh thì nên biết phải làm thế nào. Đừng vì cái lợi nhỏ trước mắt mà làm chậm trễ tương lai tươi sáng.”
Một An nhân lục phẩm mà thôi, không có thực quyền gì cả, nếu biết thời biết thế thì nên ôm chặt bắp đùi của Hạ gia mới phải.
Hắn tin rằng Tuệ An nhân không phải là kẻ ngu xuẩn.
Hắn nghĩ sẽ thấy sự thỏa hiệp trên mặt Trình Loan Loan nhưng lại không ngờ rằng trên khuôn mặt kia tràn đầy nụ cười châm chọc.