Xưa có Mạnh mẫu tam thiên 1
(*)Chỉ mẹ của Mạnh Tử 3 lần chuyển nhà vì con
Hạ chưởng quỹ là người làm ăn, đương nhiên chỉ quan tâm đến chuyện làm ăn buôn bán. Lần đầu tiên hắn biết được thì ra Giải nguyên kỳ thi Hương Trình Chiêu mà ngay cả Tuần phủ đại nhân của thành Vân cũng nhịn không được khen ngợi kia lại là cháu của Tuệ An nhân.
Trở thành Giải nguyên là vinh quang lớn bằng trời, thêm cả vinh quang của Hội nguyên nữa, đúng là thành tích mơ ước của không biết bao nhiêu học trò.
Hắn còn nhớ trước đây đại thiếu gia trong tộc Hạ gia ở kinh thành đỗ thủ khoa kỳ thi Hương, cả Hạ gia đều rơi vào chấn động, bày tiệc rượu chiêu đãi ba ngày ba đêm. Sau đó đại thiếu gia lại lấy được thành tích tốt, xếp thứ năm ở kỳ thi Hội, Hạ gia lại bày tiệc rượu chiêu đãi…. Đại thiếu gia chỉ đỗ thứ năm kỳ thi Hội mà bây giờ đã trở thành quan viên tam phẩm trên triều đình, Trình Chiêu này còn đỗ thủ khoa kỳ thi Hội, cứ noi theo như vậy thì có lẽ sẽ nhanh chóng đứng vững gót chân trong triều.
Một thôn phụ quê mùa lỗ mãng đương nhiên không đủ khiến hắn sợ hãi nhưng nếu là một tân khoa Trạng nguyên thì thật sự đáng phải kiêng dè.
Hạ gia có thói quen lôi kéo nhân tài, tuyệt đối sẽ không vì chuyện kinh doanh mà làm mích lòng một quan lớn tương lai.
Trong làm ăn kinh doanh, có rất nhiều việc có thể kiếm ra tiền nhưng thủ khoa kỳ thi Hội thì chỉ có một người duy nhất này….
Trong lòng Hạ chưởng quỹ suy đi nghĩ lại trăm ngàn lần, trong chốc lát đã phân tích rõ ràng các mối quan hệ lợi hại. Hắn không vội rời đi mà đợi sau khi nhóm thôn dân tản ra lại nhanh chóng đi về phía Trình Loan Loan: “Tuệ An nhân, vừa rồi trong lời nói của Hạ mỗ có nhiều ý mạo phạm, xin Tuệ An nhân chớ so đo với một thương nhân hèn mọn như ta, ta xin nhận lỗi với An nhân ở đây.”
Trình Loan Loan lui về phía sau một bước: “Lời này của Hạ chưởng quỹ thật làm ta tổn thọ, một thôn phụ như ta cho dù muốn so đo thì có thể so đo thế nào?”
Nàng nói xong liền xoay người cất bước lên bậc thang, đi vào trong viện.
Hạ chưởng quỹ còn muốn đuổi theo nhưng bị Trình Giáp đưa tay ngăn lại: “Nếu còn không đi vậy ta cũng chỉ có thể ném ngươi ta khỏi thôn Đại Hà.”
“Đừng động tay.” Hạ chưởng quỹ không dám tiếp tục bước về phía trước nữa: “Ta tự đi, đi ngay đây.”
Hắn xoay người đi về phía xe ngựa của mình, không khỏi thở dài một hơi, vốn nghĩ sẽ nắm được chuyện kinh doanh này mà không tốn chút công sức nào nhưng lại không ngờ rằng dường như đã làm mích lòng Tuệ An nhân.
Nếu tương lai Hạ gia không mượn được sức của Trình Chiêu thì nhất định sẽ trách hắn tự nhiên thọc gậy bánh xe.
Thôi vậy, qua mấy ngày nữa hắn sẽ mang theo lễ trọng đến cửa tạ tội. Tuệ An nhân nể tình lễ trọng chắc hẳn sẽ không tiếp tục so đo với hắn.
Hắn đang muốn lên xe ngựa, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy hai tiểu hài tử đi về phía đại viện.
Một nam hài hơn mười tuổi và một tiểu cô nương sáu, báy tuổi, hai người đang trò chuyện vui vẻ hăng hái.
“Cảnh Tư ca ca, biểu ca của huynh thật lợi hại. Cha ta nói, chỉ cần không xảy ra sai sót gì thì Trình biểu ca nhất định sẽ trở thành Trạng nguyên năm nay. Huynh sắp có một biểu ca Trạng nguyên rồi.”
“Đó là đương nhiên.” Triệu Tứ Đản đắc ý hất đầu: “Sau này ta cũng muốn thành Trạng nguyên, tranh chức cáo mệnh cho nương ta.”
Lúc hắn nói lời này, tay nhịn không được múa may một chút, rất có phong thái chỉ điểm giang sơn.
Trong tay hắn cầm một xấp giấy, đây là mấy bức tranh mà sáng nay hắn và Ngu Kiều luyện tập, chủ đề hôm nay là vẽ nhân vật.
Bức tranh của Ngu Kiều vẽ tổ mẫu trong tưởng tượng của nàng ấy, cha nàng ấy bị Ngu gia trục xuất nên từ khi sinh ra cho đến bây giờ nàng ấy đều chưa từng gặp tổ mẫu mặc dù tổ mẫu vẫn còn sống.
Mà bức tranh của Triệu Tứ Đản lại vẽ sư phụ và tam ca. Sư phụ và tam ca đã rời đi bốn năm tháng, hắn rất nhớ bọn họ cho nên nhịn không được vẽ ra trên giấy. Có lẽ là do quá mức nhớ nhung nên tranh vẽ rất giống, phu tử còn khen hắn một lúc lâu.
Hắn giơ tay lên, mấy bức tranh trong tay đều rơi xuống.
Hạ chưởng quỹ đứng cách cổng không xa vốn không chú ý đến hai đứa nhỏ nhưng khi nhìn thấy bức tranh rơi trên mặt đất, sắc mặt hắn liền đột ngột thay đổi.
Hắn sải một bước đi qua, nhặt bức tranh trên mặt đất lên, càng xem càng cảm thấy chấn động.
Hắn đè bả vai của Triệu Tứ Đản lại, chỉ vào người bên phải bức tranh: “Người, người trên bức tranh này đang ở đâu….”
“Ngươi làm gì vậy.” Trình Giáp mạnh mẽ xông tới, một tay bắt lấy cổ tay của Hạ chưởng quầy, sau đó đoạt lấy bức tranh, lạnh lùng nói: “Ai cho ngươi lá gan dám gây sự ở cổng phủ đệ của An nhân?”
Gân mạch trên cổ tay của Hạ chưởng quỹ bị bóp chặt, đau đến mức hắn thiếu chút nữa là ngất xỉu, hắn giải thích: “Ta, ta chỉ hỏi một chút người trên bức tranh này là ai, nhìn thấy hơi quen mắt….”