Xưa có Mạnh mẫu tam thiên 2
Đôi mắt của Triệu Tứ Đản nhìn chăm chú.
Tuy rằng nương chưa bao giờ nói về thân phận của sư phụ nhưng hắn cũng không phải kẻ ngốc, ít nhiều gì cũng có thể đoán được sư phụ không phải là biểu đệ của nương.
Thân phận của sư phụ là bí mật mà người này từng gặp sư phụ, có thể là người thân bằng hữu của sư phụ mà cũng có thể là kẻ thù.
Nhưng xem thái độ của Trình Giáp đối với người này thì có thể thấy được người này không phải người tốt.
Triệu Tứ Đản ngẩng mặt lên, lộ ra vẻ mặt ngây thơ: “Ta đọc sách nhìn thấy dáng vẻ người này rất oai hùng cho nên liền vẽ vào tranh. Vị thúc thúc này cảm thấy tranh ta vẽ có đẹp không?”
“Đẹp, đẹp….”
Hạ chưởng quỹ vội vàng giãy ra, trèo lên xe ngựa của mình rồi rời đi.
Trình Giáp quay đầu dặn dò Trình Đinh: “Ngươi đến cổng thôn nói một tiếng, sau này không được cho người này vào thôn.”
Trình Đinh gật đầu rồi lập tức rời đi.
Triệu Tứ Đản vội vàng đi vào trạch viện, đặt bức tranh trước mặt Trình Loan Loan, sau đó kể lại sự việc vừa xảy ra.
“Tứ Đản, con làm rất tốt.” Vẻ mặt Trình Loan Loan vui mừng, ngẩng đầu nói: “Trình Giáp, ngươi bảo lý chính thông báo cho mọi người trong thôn biết, nếu có người lấy tranh vẽ Hạ sư phụ đến tìm người thì cứ thống nhất cách nói, rằng chưa từng nhìn thấy.”
Về phần thôn phụ cận, người từng gặp Hạ Tiêu không nhiều lắm, mà cho dù từng gặp cũng chỉ đối mặt vội vàng một cái, nhìn mỗi tranh vẽ cũng không nhất định có thể nhận ra.
Chỉ cần người thôn Đại Hà bọn họ một mực chắn chắn không biết người này, hơn nữa trước mắt thôn Đại Hà quả thật cũng không có người như vậy thì Hạ gia sẽ không có cách nào cả.
Chuyện Trình Chiêu thi đỗ Hội nguyên đã trở thành tin tức lớn nhất huyện Bình An.
Mấy ngày liên tiếp, ngưỡng cửa nhà Trình Loan Loan gần như bị đạp nát, đều là những người tới cửa chúc mừng.
Còn có học đường thôn Đại Hà cũng theo đó mà trở nên sôi nổi hơn, vốn trước đây chỉ có người ở mấy huyện trấn phụ cận đưa đứa nhỏ tới đọc sách. Bây giờ, một vài huyện trấn ở xa cũng phái người đến đây nghe ngóng tin tức, nhất là nhóm văn nhân sắp thi Viện, gấp rút đến đăng ký, sợ chậm một bước thì không còn chỗ nữa.
Lý chính sứt đầu mẻ trán: “Nương Đại Sơn, cứ tiếp tục thế này thì không được đâu…. Chúng ta cố ý xây học đường lớn, vốn đang lo lắng học trò không đủ nhiều, kết quả đột nhiên nhiều học trò đến đăng ký như vậy, phòng học không đủ chỗ ngồi nữa rồi. Nếu Trình Chiêu trở thành Trạng nguyên thì lại càng không ổn, sợ là học đường sẽ bị chen chúc mà sụp đổ mất, có cách gì để khống chế chút đỉnh không?”
Trình Loan Loan cũng rất bất đắc dĩ.
Xưa có Mạnh mẫu tam thiên, thời hiện đại có học khu phòng[1], đều vì mục đích giáo dục đức nhỏ.
[1] Nhà ở trong khu vực có trường học
Nhưng bây giờ học đường đã rất lớn rồi, còn lớn hơn cả thư viện Nam Phủ vốn lớn nhất ở vùng phụ cận, xây dựng thêm cũng không phải chuyện gì to tát nhưng những học trò này đều vì nghe danh Ngu phu tử mà đến, sao Ngu phu tử có thể dạy nhiều người như vậy được? Sợ là sẽ mệt c.h.ế.t mất.
Vậy chỉ có thể chọn dùng biện pháp hiện đại mà thôi.
“Phát một thông báo ra bên ngoài, cứ nói là chỉ có những loại người sau mới có thể đến thôn Đại Hà học tập, loại thứ nhất là người địa phương thôn Đại Hà, thứ hai là hài tử của công nhân làm việc và người làm ăn ở thôn Đại Hà, thứ ba là người có nhà ở, cửa hiệu, ruộng đất ở thôn Đại Hà.” Trình Loan Loan nói năng đâu ra đấy: “Những người có thành tích xuất sắc trong kỳ thi Phủ cũng có thể được ưu tiên nhập học.”
Hai mắt lý chính sáng ngời: “Tuyệt, thật sự là tuyệt, cứ như vậy những cửa hiệu mặt tiền xây ở khu chợ thôn Đại Hà có thể cho thuê với giá cao…. Còn có thể bán được số đất hoang không ai cần ở vùng ven…. Chiêu này rất tốt, rất tốt, ta sẽ bảo Thiết Trụ làm thông báo.”
Trình Loan Loan lại thở dài một hơi, nếu không phải bất đắc dĩ nàng cũng sẽ không muốn tạo ra khái niệm học khu phòng ở thời đại này.
Hy vọng sau này thôn Đại Hà có thể hấp dẫn một vài đại nho văn học đến đây, có phu tử mới có thể bàn lại chuyện xây dựng thêm….
Nhưng bây giờ nhóm học trò càng ngày càng nhiều, chuyện xây dựng thư viện nên được đưa vào kế hoạch.
Lúc Trình Loan Loan đang chuẩn bị đi tìm Ngu phu tử để bàn bạc việc này thì Tề bà tử đã bước vào: “An nhân, Trình lão thái thái và Trình lão gia tử đưa theo người cả nhà Trình gia đến đây.”