Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Thôn Đại Hà thay đổi 1
Trình Viên Viên ngồi ở phòng khách nói một hồi lâu, sau đó nhét một trăm lượng bạc vào tay Trình Loan Loan.
“Tỷ không lên kinh thành tham gia hôn lễ của Chiêu nhi.” Nàng cười mở miệng: “Chiêu nhi ở kinh thành an cư lạc nghiệp, đâu đâu cũng cần bạc dự phòng, tỷ sao có thể lãng phí bạc của hắn, hắn cố ý viết thư mời đại cô tỷ lên kinh thành thì tỷ đã rất vui rồi. Loan Loan, muội đi đi, muội là Lục phẩm mệnh phụ, muội đến kinh thành có thể cho Chiêu nhi mặt mũi, miễn cho nhạc gia tương lai xem thường hắn là người nhà quê…”
Trình Loan Loan đưa lại một trăm lượng bạc kia: “Đại tỷ, tỷ có thể không lên kinh thành nhưng một trăm lượng bạc này tỷ cứ nhận đi, đây là hiếu tâm của Chiêu nhi, nếu tỷ không nhận thì hắn còn phải tâm tâm niệm niệm chuẩn bị những thứ khác tới báo đáp đại cô tỷ, tội gì lại phải làm Chiêu nhi nghĩ ngợi những việc này chứ?”
Trình Viên Viên thở dài.
Chiêu nhi quả thật là một hài tử hiếu thuận, nếu nàng không cần bạc thì Chiêu nhi khẳng định sẽ tìm đồ vật khác đưa tới đây, nàng có thể từ chối không nhận mãi sao?
Thôi vậy, cứ nhận thôi, coi như là để Chiêu nhi yên tâm.
Bất quá ngày hôm sau, Trình Viên Viên cầm một cái hộp đến: “Đây là lễ gặp mặt cho tức phụ tương lai, Loan Loan muội giúp tỷ mang lên kinh thành.”
Trình Loan Loan mở chiếc hộp kia ra, bên trong là một bộ trang sức bằng ngọc bích, sợ lại phải tiêu ít nhất tám, chín, mười lượng bạc mới mua được.
Nàng có chút dở khóc dở cười: “Đại tỷ, tỷ tội gì phải thế này chứ?”
“Nhị cô muội có thể tặng lễ lớn, đại cô tỷ đây không được sao?” Trình Viên Viên cố ý oán trách nói: “Hiện tại Chiêu nhi có tiền đồ, tỷ phải làm sao cho coi được một chút, đồ trang sức này là của tiệm trang sức tốt nhất huyện Bình An, khẳng định sẽ không khiến Chiêu nhi mất mặt, Loan Loan muội giữ cho tốt, ngàn vạn đừng để bị hỏng. Được rồi, vườn hoa bên kia còn phải làm cỏ, tỷ đi trước đây.”
Trình Loan Loan đành phải nhận lấy món đồ.
Chính nàng cũng phải chuẩn bị lễ gặp mặt cho tân tức phụ, nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết rốt cuộc nên chuẩn bị cái gì, cuối cùng đã tuyển được một viên dạ minh châu trong thương thành.
Dạ minh châu nhân tạo ở thời hiện đại không phải là thứ hiếm lạ gì, nhưng ở cổ đại có thể nói rất khó thấy được, năm kia nàng bán đi hai viên, nghe nói hai viên dạ minh châu kia đem lên kinh thành bán được hơn vạn lượng bạc… Nàng tuyển dạ minh châu làm quà gặp mặt chủ yếu là để chống lưng cho Chiêu nhi.
Một thư sinh nghèo nếu muốn có chỗ đứng ở kinh thành thì thật sự là quá khó khăn.
Nàng có thể làm được chút gì thì cứ làm thôi, chỉ hy vọng con đường về sau của Chiêu nhi có thể dễ dàng hơn một chút.
Ngày khởi hành đã quyết định là ngày mùng tám tháng tư, đi thẳng một đường không sai biệt lắm thì vào cuối tháng tư sẽ đến kinh thành, bỏ qua mấy ngày nghỉ ngơi thì đã đến hôn kỳ, một chút cũng không thể trì hoãn.
Người trong thôn biết Trình Loan Loan muốn lên kinh thành, đi ít nhất là hai tháng, thời gian này nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng tuyệt đối không ngắn, một đám người có chút bỏ không được.
Đặc biệt là Triệu lão thái thái, lôi kéo tay Trình Loan Loan, thở dài nói: “Sau khi con đến kinh thành thì không cần lo lắng chuyện trong nhà, nương cùng lão nhân giúp con trông coi, phường bên này cũng đừng lo lắng, nếu có người dám làm chuyện xấu thì lão bà tử ta đập c.h.ế.t hắn.”
Lý chính hút một hơi thuốc lá: “Chuyện trong thôn ngươi cũng đừng lo lắng, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, khẳng định sẽ không xảy ra sự cố, chỉ là con đường lên kinh thành này quá xa, trên đường có thể có nguy hiểm gì hay không, bằng không an bài mười mấy người của đội tuần tra hộ tống các ngươi?”
Vương Vĩnh Thành lập tức đứng ra: “Nương Đại Sơn, ta để mười huynh đệ đi theo ngươi một chuyến.”
“Đừng đừng.” Trình Loan Loan vội vàng ngăn cản: “Thẩm huyện lệnh đã chào hỏi qua quan phủ ở các trạm dịch, sẽ không có việc gì, mọi người đừng lo lắng cho ta.”
Nàng chỉ là một Lục phẩm mệnh phụ, nếu mang mười mấy hộ vệ tới kinh thành, bị người có tâm thấy được, ác ý nói xấu nàng, nói nàng mang binh nhập kinh, tới lúc đó, nàng có mười há mồm cũng không thể giải thích rõ ràng.
“Đại bá nương…” Đông Hoa bước lại, chớp mắt nói: “Đây là một lượng bạc…”
Tiểu nha đầu nhét một xâu tiền đồng vào tay Trình Loan Loan.

Advertisement
';
Advertisement