Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Thám Hoa lang anh tuấn 2
Trên đường đi, những người vây quanh hai bên đều là bách tính thường dân, còn những người xem dạo phố trên các lâu bên đường lại là quan lại quyền quý, còn có nhiều thiên kim tiểu thư kết bạn đến đây, khi nhìn thấy dung mạo của Thám Hoa, các tiểu thư đó liền không nhịn được mà lần lượt sai nha hoàn đi mua hoa, ném ra ngoài từ cửa sổ trúng lên người Thám Hoa lang.
Triều Đại Vũ có phong tục như thế này, vào ngày dán thiếp kim bảng, nữ tử ném hoa vào nam tử không phải là bại tục gây thương tích, mà là thú vui tao nhã.
Thậm chí còn sẽ có nữ tử trước mặt đám đông vừa ý một tiến sĩ nào đó, thì ngày đó liền có ước thể định hôn sự, đây cũng coi như một phong tục lớn mà khoa cử mang tới.
Người Trình gia đều sắp vui mừng đến c.h.ế.t rồi.
Đặc biệt là Trình đại tẩu, tại chỗ ra sức nhảy nhót, vẫy tay điên cuồng gào thét: “Chiêu nhi! Nhìn bên này! Chiêu nhi, cha nương đến xem con đây!”
Đáng tiếc là, tiếng người huyên náo, Trình Chiêu trong đám người không nghe thấy giọng nói của nàng ta.
Thế nhưng lại khiến Thẩm Chính trong đám người nghe thấy được.
Thẩm Chính lúc này đang ở cùng một đám cử nhân rớt bảng vây quanh xem các tiến sĩ dạo phố, những cử nhân này từng người một đều ủ rũ như có tang, các tiến sĩ lại càng rạng rỡ, bọn họ càng ảo não bản thân tại sao lại phạm sai lầm thi cử…
Chỉ có Thẩm Chính là vui mừng không còn ra hình người, kéo một người ra giới thiệu nói: “Nhìn thấy Thám Hoa chưa, là huynh đệ tốt của ta đấy, huynh đệ tốt cùng ngủ chung một giường, hahahaha, hắn thành Thám Hoa rồi, sau này ta cũng đã có người quen trong triều…”
Hắn đang đắc ý thì nghe thấy giọng nói của người Trình gia, thế là không để tâm tới việc khoe khoang, lập tức đẩy đám người ra chen về phía bên kia.
“Nghĩa mẫu, mọi người sao đến trước hai ngày vậy!”
Thẩm Chính càng thêm phấn khởi.
Trình Loan Loan trước khi đến đã viết thư, trên đường đi cũng vẫn thông báo, vốn dĩ dự tính là ngày cuối cùng của tháng tư đến, kết quả lại đến trước một hai ngày.
“Trình gia a gia a nãi, Trình thúc Trình thẩm, mọi người trên đường đến đây vất vả rồi.” Thẩm Chính vẻ mặt cười hi hi, “Đi đi đi, ta đưa mọi người đi đến viện ta và Trình huynh thuê ở để nghỉ ngơi trước đã.”
Trình đại thẩm vội vàng nói: “Chiêu nhi vẫn đang dạo phố mà, đợi Chiêu nhi dạo phố xong thì cùng quay về.”
“Trình huynh chắc chắn không có cách nào cùng về với chúng ta được đâu.” Thẩm Chính cười lớn nói, “Dạo phố xong còn phải xem bảng, sau khi kết thúc xem bảng, sẽ có yến hội tiến sĩ, sau đó dạo hồ làm thơ thưởng rượu, đoán chừng phải tối muộn mới có thể trở về.”
Khi mấy người nói chuyện, đoàn người dạo phố đã đi xa rồi, đám người vây xem cũng ngày càng đông, rất khó để chen lại vào trong.
Người Trình gia quả thực đã mệt rồi, Trình Loan Loan cũng muốn tạm thời nghỉ ngơi một lúc, thế là bèn theo Thẩm Chính quay về tiểu viện cho thuê.
Viện này ở phía Tây kinh thành, cũng là một nơi có chút không phồn hoa lắm, một tiểu viện vừa bước vào, tuy nhỏ nhưng nội thất đầy đủ, chỉ là gian phòng hơi thiếu, chỉ có bốn gian phòng, Thẩm Chính và Trình Chiêu còn có Trình Đinh, A Phúc mỗi người một gian, bọn họ nhiều người đến đây như vậy, tiểu viện nhất thời không đủ chỗ nữa.
Trình đại tẩu nhìn tứ phía một vòng, mày nhăn lại: “Chiêu nhi của chúng ta bây giờ là Thám Hoa lang, rất nhanh sẽ làm quan, còn có thể ở căn nhà như vậy sao?”
“Trình thẩm đừng lo lắng, ta đã nghe ngóng rồi, 3 người thi đỗ tiến sĩ, hạng thứ nhất là người Phó gia, hạng thứ hai là người Tạ gia, đều là chung đỉnh thế gia ở kinh thành, chỉ có Trình huynh là hàn môn.” Thẩm Chính mở miệng nói, “Hôm nay sau khi thi Đình khâm điểm Thám Hoa, Hoàng thượng đã ban thưởng cho Trình huynh năm ngàn lượng bạc phí an gia, năm ngàn lượng bạc chắc chắn là không mua nổi đại viện ở kinh thành, nhưng đi đến vài nơi ở gần đó thì mua hai hay ba viện cũng không phải vấn đề lớn.”
Con mắt Trình đại tẩu bỗng trợn tròn lên: “Ôi lão thiên gia của ta ơi, năm ngàn lượng bạc… Hoàng thượng thật có tiền…”
Trình lão thái thái cũng bất ngờ, trước đây, năm lượng bạc bà ta đã cảm thấy là một khoản lớn rồi, còn bây giờ trên tay cầm hơn một ngàn lượng bạc liền cảm thấy bản thân là đại phú hào, đặt đâu cũng không an tâm, nhưng bây giờ, Hoàng thượng vừa mở miệng liền là năm ngàn lượng… Đột nhiên ý thức được, kiến thức của những người dưới quê như bọn họ thực sự quá nông cạn…

Advertisement
';
Advertisement