Thám Hoa lang anh tuấn 1
Trình Loan Loan đặc biệt tìm người nghe ngóng chế độ khoa cử của thời đại này.
Trúng cử tiến sĩ triều Đại Vũ được chia làm năm giáp.
Một giáp ba người, cũng chính là ba hạng đầu, ban thưởng thi đỗ tiến sĩ, đây là niềm vinh dự cao nhất của những người đọc sách.
Còn những thứ hạng khác, thì là ban thưởng xuất thân tiến sĩ, hoặc là xuất thân đồng tiến sĩ, về thân phận thì còn kém rất xa.
Ba người đạt ba thứ hạng đầu có thể nhận được cơ hội tiến vào Hàn Lâm viện nhậm chức, mặc dù chỉ là tiểu quan thất phẩm hoặc tòng lục phẩm, nhưng chỉ cần vào được Hàn Lâm viện thì chính là người trợ giúp cho Hoàng thượng, là kiểu người phò tá bên cạnh Thiên Tử, cho dù là trên địa phương điều động quan viên nhậm chức, hay là triều đình đề bạt lục bộ quan viên, người của Hàn Lâm viện đều là lựa chọn hàng đầu.
Có thể nói, vào Hàn Lâm viện là việc mà tất cả những thư sinh đọc sách tha thiết ước cầu nhất.
Trình lão thái thái không biết nhiều chữ, nhưng có thể nhận ra rõ ràng hai chữ Trình Chiêu, nhất thời chân tay trở nên mềm nhũn: “Thứ, thứ ba, Chiêu Nhi của chúng ta là Thám Hoa, trời ơi, Trình gia đã có một Thám Hoa… Mau, mau đỡ ta một tay…”
Trình đại ca vội vàng đến đỡ lão thái thái, kết quả Trình lão đầu tử bên này cũng đứng không yên, hô hấp dồn dập, cả mặt đỏ lên, suýt chút nữa ngất xỉu.
“Ai ya, hai người già các người không thể ngất được!” Trình đại tẩu hào hứng nói, “Thám Hoa cũng dạo phố, Chiêu nhi của chúng ta bây giờ nhất định đang cưỡi xe to ngựa lớn uy phong rồi, đi đi đi, mau đi xem Chiêu nhi dạo phố, không thể bỏ lỡ khoảnh khắc rực rỡ nhất của nhi tử chúng ta.”
Trình lão đầu tử lập tức có tinh thần: “Đúng đúng đúng, đi xem đại tôn tử dạo phố.”
Trình gia còn có hai hài tử khoảng mười tuổi, cũng đều vui mừng khôn xiết theo, vội vàng đỡ hai lão Trình gia đi về phía trung tâm đường phố.
Trình Loan Loan cũng muốn đi xem xem đại chất tử dạo phố, nhưng một người hiện đại như nàng chưa từng thấy qua cảnh tượng lớn như vậy, cũng đi về phía có đám người đang chen lấn kia.
Bởi vì trong nhà có người dạo phố, người Trình gia toàn thân đều là khí thế, liều cái mạng già chen vào trong, cuối cùng cũng chiếm được một vị trí thuận lợi.
Phía trước nhất trên con ngựa kia chính là tân khoa trạng nguyên Phó Triết Lý, trên đầu hắn có đội mũ ô sa màu vàng, trên người mặc đại hồng bào trạng nguyên, cả người vui mừng hớn hở, phía trước có cờ trống mở đường, bên cạnh là quan sai giơ biển hiệu, trên viết “yên lặng”, “tránh đường”.
Nhưng đám người không yên lặng một chút nào, càng không thể tránh đường, tiếng hò reo ngày càng lớn.
Phía sau trạng nguyên là Hoa Thám và Bảng Nhãn, phía sau nữa là tất cả các tiến sĩ, nhiều người như vậy đều một thân hồng y vui mừng, mặc dù mọi người mặc đồ giống nhau, nhưng cũng có thể một mắt nhìn thấy ngay Trình Chiêu.
Hắn mặc hồng y, đầu đội mũ ô sa, khuôn mặt đặc biệt hút mắt trong đám thư sinh đọc sách, đầu tiên là làn da trắng, sau đó là ngũ quan đoan chính và khí chất lỗi lạc hơn người.
Trình Loan Loan trước đây chỉ biết vẻ ngoài chất nhi khá được, nhưng khi có sự so sánh, lại thêm một thân y phục nổi bật thì mới biết rằng, đây đâu phải là cũng khá được, rõ ràng là đẹp một cách xuất sắc.
Đám người vây quanh bàn luận về Trạng Nguyên xong liền chuyển chủ đề lên người Thám Hoa.
“Thám Hoa năm nay cũng quá anh tuấn đi, so với tứ đại công tử nổi tiếng lẫy lừng của kinh thành chúng ta còn tuấn tú hơn.”
“Còn nhớ ba năm trước Thám Hoa đó không, vốn dĩ Hoàng thượng chuẩn bị ban hôn cho công chúa, kết quả công chúa thấy xấu quá, trực tiếp từ chối luôn, Thám Hoa năm nay vẻ ngoài tốt như vậy, chắc chắn sẽ trở thành phò mã.”
“Ha ha ha ngươi nghĩ nhiều rồi, bây giờ trong cung không có công chúa đến tuổi thành hôn, Thám Hoa không có phúc khí lấy được công chúa đâu.”
“Cũng không biết sẽ lợi cho tiểu thư nhà nào…”
“Mau nhìn kìa, trên các lâu có rất nhiều khuê tú đang ném hoa xuống, tất cả đều ném vào lên người một mình Thám Hoa.”
“…”