Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Thành lập Đọc Sách các ở Kinh Thành 1
Ngôi nhà mà Trình Chiêu thuê nằm ngay bên cạnh, là nơi mấy cử nhân ở trước đó, sau khi thi rớt thì trở về quê nên nhà để trống, trong thời gian khoa cử một tháng trước tiền thuê cao tới năm mươi lượng bạc, hiện giờ khoa cử đã chấm dứt, một tháng chỉ tốn hai mươi lượng.
Ngôi nhà này cũng là nhất tiến viện, có bốn phòng ngủ, cũng đủ để nàng và những thủ hạ tạm trú.
nhất tiến viện,
Nàng bảo Trình Đinh và A Phúc cũng ở lại đây, nếu không bên kia căn bản là không đủ để ở được.
Đêm nay, giấc ngủ của Trình Loan Loan không được tốt lắm, vừa đổi chỗ vừa đổi giường, không khí cũng không giống nhau nên ít nhiều có chút không thích ứng.
Sáng sớm thức dậy, nàng nhìn thấy Trình Chiêu mang theo một túi lớn rau quả và thịt gà vịt cá vào sân, vô cùng quen thuộc đi theo Tề bà tử vào phòng bếp bắt đầu bận rộn.
Nàng vội vàng gọi Trình Chiêu tới: “Trong khoảng thời gian khoa cử này con cũng vất vả rồi, sao không ngủ nhiều một lúc, sáng sớm đã bận rộn.”
“Trong mấy tháng khoa cử, đều là Trình Đinh và A Phúc bận trước bận sau, hiện giờ con có mười lăm ngày nghỉ phép, lẽ ra nên làm nhiều một chút.” Trình Chiêu đặt tất cả đồ ăn lên trên bếp rồi mới rửa tay và lại đây ngồi cùng với Trình Loan Loan trong sân, hắn lấy ra mấy tấm ngân phiếu từ trong thắt lưng: “Đêm qua con mới biết thì ra a nãi đã mượn của Nhị cô năm trăm lượng bạc, những gì mà Nhị cô đã làm cho con trong mấy năm nay, không chỉ là năm trăm lượng bạc này, nhưng với năng lực hiện giờ của con chỉ có thể trả lại những thứ này trước, Nhị cô nhất định phải nhận lấy.”
Trình Loan Loan không từ chối, nhận lấy ngân phiếu, sau đó hỏi con đường làm quan của Trình Chiêu.
Trình Chiêu Tử nói một cách cẩn thận tỉ mỉ.
Tại đình, Hoàng Thượng khâm điểm một giáp tiến sĩ, Trạng nguyên giao cho Hàn Lâm viện, chức quan tòng lục phẩm, Thám Hoa và Bảng Nhãn thì làm biên tu thất phẩm trong Hàn Lâm viện.
Đừng nhìn chỉ là lục phẩm thất phẩm, nhưng đây là chức quan thuộc về vị trí trọng yếu trung ương, sau này các đại quan nhất nhị phẩm như thái phó, Tể tướng, lục bộ thượng thư, tuần phủ, trên cơ bản đều được tuyển chọn từ Hàn Lâm viện.
Mười lăm ngày sau sẽ chính thức nhậm chức.
Nhưng mười lăm ngày này cũng không phải là nghỉ phép thật sự, một ít tiến sĩ sẽ nhân cơ hội tìm chút chức quan tốt, ví dụ như Trạng Nguyên Phó Triết Lý có gia thế không tầm thường, thời gian này Phó đại nhân có thể tùy tiện đi đến Hàn Lâm viện, tìm một quan lớn dẫn dắt Phó Triết Lý, như vậy, sau này Phó Triết Lý căn bản không cần lo lắng về con đường làm quan, còn có Bảng nhãn đứng thứ hai kia, cũng là thế gia trong kinh thành, nghĩ đến cũng có thể tìm một chức vụ tốt ở trong ở Hàn Lâm viện.
Chỉ có Trình Chiêu, không bối cảnh không gia thế, chỉ có một thân tài hoa, sau khi đi vào, có thể tưởng tượng được công việc chính là làm tạp vụ.
“Bọn họ đều là người kinh thành, từ nhỏ lớn lên trong cái vòng tròn này, cái gì cũng hiểu, mà con cái gì cũng không hiểu.” Trình Chiêu cười nói: “Chuyện gì con cũng cần học tập, làm bất cứ chuyện gì đều là để rèn luyện, Nhị cô không cần lo lắng cho con.”
Trình Loan Loan gật đầu: “Con có thể có suy nghĩ như vậy, ta cũng không cần lo lắng.”
“Còn có một chuyện, con muốn thương lượng với Nhị cô.” Trình Chiêu nghiệm túc nói: “Lần trước lão sư có viết thư nói, Nhị cô chuẩn bị xây dựng thư viện ở thôn Đại Hà, một tháng người đọc sách chỉ cần tiêu hơn mười văn tiền là có thể thoải mái vào đọc…”
Chuyện này Trình Loan Loan quả thật đã thương nghị với Ngu phu tử, nàng muốn xây dựng thư viện miễn phí cho bọn nhỏ thôn Đại Hà, cũng có thể thuận tiện cho người trong thôn tham khảo một ít kiến thức nông nghiệp, nhưng Ngu phu tử là người đọc sách, yêu quý sách, sợ sách miễn phí sẽ bị chà đạp, sau khi thương nghị, xác định giá cả là mười văn tiền một tháng, người không đọc sách sẽ không lãng phí số tiền này để đi vào, người thích đọc sách mà gia cảnh nghèo khó có thể chi tiêu được số tiền này, có thể mang lại lợi ích cho rất nhiều học sinh nhà nghèo.
Nếu chỉ muốn vào thư viện tra cứu tư liệu, một lần đi vào sẽ tốn hai văn tiền, giá cả cũng hoàn toàn nằm trong phạm vi chấp nhận được.
Sau khi thương nghị xong một số chi tiết khác, chuyện này giao cho Ngu phu tử phụ trách hoàn toàn.
“Suốt quãng đường đi thi, vô số lần con nghe được có người nhắc tới tên thật của lão sư, ánh mắt bọn họ khi nhắc tới lão sư là sự khinh bỉ, là châm chọc, là xem thường. Sự kiện hơn hai mươi năm trước đã hủy hoại thanh danh của lão sư, đến nay vẫn không thể trở về quê hương để gặp lại lão nương.” Giọng nói của Trình Chiêu cực kỳ nặng nề: “Mà con là học sinh của lão sư, có trách nhiệm rửa sạch oan khuất cho lão sư, chỉ là con… Năng lực không đủ, ở kinh thành không có bất kỳ quyền lên tiếng, một khi con nhắc tới tên thật của lão sư, chỉ khiến cho người đọc sách phản ứng kịch liệt…”

Advertisement
';
Advertisement