Nụ cười lấy lòng đang nở trên khuôn mặt của Trình đại tẩu thoáng chốc cứng đờ, cười cũng không được mà không cười cũng không xong.
Trình lão thái thái mím môi, xuất thân từ nông thôn chân lấm tay bùn luôn là vết nhơ vĩnh viễn của Chiêu Nhi, cũng là điều mà Trình gia bọn họ không cách nào bác bỏ.
Tư Đồ phu nhân sửng sốt trong thoáng chốc, đang chuẩn bị mở miệng thì chợt nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên.
“Lời này của lão phu nhân không đúng rồi.” Trình Loan Loan gác đũa xuống, khóe môi mang theo một nụ cười nhẹ: “Xin hỏi trên bàn ăn này có thứ gì không đến từ nông thôn? Gạo này, rau dưa này đều do người nông dân vất vả trồng trọt mà thành, gà vịt này, thịt cá này cũng do nông dân nuôi dưỡng ra, tôm cua này cũng là do ngư dân đánh bắt từ biển hồ. Có thứ gì của nông thôn mà không phải báu vật, sao có thể không phải là đang dâng hiến báu vật chứ?”
Nàng vừa nói ra những lời này, trong thoáng chốc hai mắt của Trình đại tẩu rưng rưng ngấn lệ.
Thật không ngờ, nhị cô lại đứng ra đáp trả Tư Đồ lão phu nhân thay nàng ta, trước đây nàng ta vẫn luôn âm thầm lén lút nói xấu nhị cô, nàng ta thật sự là đồ không ra gì.
Tư Đồ lão phu nhân không thể tin nổi, Tuệ An nhân này chẳng qua chỉ mới lục phẩm mà lại dám thách thức bà trước mặt mọi người?
Bà còn chưa kịp nói chuyện.
Trình Loan Loan liền tiếp tục nói: “Sĩ nông công thương, nông là gốc rễ của quốc gia, triều đình vẫn coi trọng phát triển nông nghiệp nhất. Mà vì sự phồn vinh hưng thịnh của triều Đại Vũ ta, vì củng cố đất nước, giữ cho gốc rễ triều Đại Vũ vững chắc mà mỗi ngày nông dân đều phải bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Bọn họ sẵn lòng chân lấm tay bùn như vậy sao? Bọn họ sẵn lòng cả ngày ru rú ở vùng núi hẻo lánh thôn quê sao? Không, bọn họ cũng không sẵn lòng nhưng quốc gia cần người nông dân cho nên bọn họ chỉ có thể hiến dâng chính mình, hiến dâng cuộc đời ngắn ngủi này cho trời đất. Bọn họ không cầu danh cũng chẳng cầu lợi mà chỉ cầu mưa thuận gió hòa, kho lúa dồi dào, thiên hạ thái bình….”
Trình lão thái thái vốn xuất thân từ nông dân, nghe được những lời này của Trình Loan Loan, thoáng chốc ưỡn thẳng lưng.
Hóa ra nông dân bọn họ quan trọng như vậy, hóa ra bọn họ trả giá nhiều như vậy là vì củng cố giang sơn triều Đại Vũ, hóa ra thân phận nông dân cũng không thấp kém đến mức đó….
Tư Đồ lão phu nhân mấp máy môi, bà đã hoàn toàn không biết nên phản bác ra sao.
Chẳng lẽ nói sĩ nông công thương là không đúng, chẳng lẽ nói nông dân vốn không quan trọng, chẳng lẽ nói nông dân vốn không vĩ đại như vậy sao…. Nếu dám nói thì chính là đối nghịch với triều đình, đối nghịch với đương kim Thánh thượng. Nếu lời này truyền ra ngoài, Tư Đồ gia sẽ bước đến đường cùng.
“Ha ha, hiểu lầm, đều là hiểu lầm thôi.” Tư Đồ phu nhân vội vàng đứng ra hòa giải: “Đồ ăn nguội hết rồi, ăn cơm đi, ăn cơm.”
Trong lòng Trình đại tẩu âm thầm đắc ý, lão phu nhân này mặt mày cau có, lần này quả thực đã bị nói đến mức không thốt ra nổi một câu.
Lúc nãy nàng ta còn có vẻ hèn mòn nịnh nọt, bây giờ liền ưỡn n.g.ự.c bắt đầu thoải mái dùng cơm, huống chi những món ăn trên bàn này cũng rất ngon miệng, đủ các loại sơn hào hải vị, thứ gì cũng có, món ăn do đầu bếp của kinh thành làm ra quả nhiên không giống với món ăn ở nông thôn, nàng ta ăn trọn vẹn ba bát cơm to.
Trình lão thái thái cố ý dè dặt nhưng vẫn ăn hết hai bát đầy.
Sắc mặt của Tư Đồ lão phu nhân càng ngày càng lúng túng, không phải bà cố ý xem thường nông hộ mà là Tư Đồ lão gia vốn xuất thân từ gia đình nông dân, bà đã thấy quá nhiều nông dân đến Tư Đồ gia vòi vĩnh tiền bạc, thất đại cô bát đại di quăng tám sào cũng không tới đều dẫn theo cả nhà đến khiến cho bà có bóng ma tâm lý. Sau khi lão gia tử qua đời, bà vẫn luôn muốn thoát khỏi những người nông dân này, kết quả, đại chất nữ lại giống bà, không tránh khỏi việc phải gả cho một người xuất thân từ nông dân.
“Lão phu nhân, có chuyện này ta đã muốn hỏi rất lâu rồi.” Trình Loan Loan đột nhiên mở miệng, đôi mắt nhìn chằm chằm Tư Đồ lão phu nhân.
Bỗng nhiên lão nhân gia bà giật mình một cái, không phải Trình Loan Loan đã nhìn thấu suy nghĩ vừa mới dâng lên trong lòng bà chứ? Tuệ An nhân lục phẩm này có một cái miệng nhanh nhẹn, bà không thể nói lại.
Nhưng bà vẫn bình tĩnh nói: “Muốn hỏi gì thì hỏi đi.”