Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Trình Loan Loan cười nói: “Ta nghe Chiêu Nhi nói năm nay lão phu nhân đã sáu mươi hai tuổi nhưng ta nhìn đi nhìn lại cũng không nhìn ra lão phu nhân đã nhiều tuổi như vậy, không khác gì mới năm mươi. Ta chỉ muốn hỏi xem bình thường lão phu nhân dùng sản phẩm dưỡng da nào để chăm sóc da? Khụ, ta biết vấn đề này hơi mạo muội nhưng chủ yếu là vì ta đang kinh doanh mặt hàng này nên muốn hỏi thăm thử xem, có cơ hội sẽ cải thiện chất lượng sản phẩm….”
Khuôn mặt vẫn luôn bình tĩnh của Tư Đồ lão phu nhân đột nhiên như băng tuyết tan chảy.
Nữ nhân mà, qua tuổi hai mươi thích nhất nghe người ta khen mình trẻ trung, lão nhân gia bà đương nhiên cũng không phải ngoại lệ.
“Thật ra cũng không chú trọng dùng sản phẩm nào cả.” Lão phu nhân nhẹ giọng nói: “Dùng nước mưa tích lũy được vào mùa xuân để rửa mặt, lại dùng phấn trân châu mẫu đơn để gìn giữ nhan sắc, ngọc cơ tán bảo vệ khóe mắt, mỗi ngày cố gắng hết sức không cười to không quá buồn thì có thể ít nếp nhăn hơn….”
Trình Loan Loan chậc lưỡi, mẫu đơn và trân châu đều là vật vô cùng cao sang quý giá mà cũng chỉ có người giàu mới có thể làm được việc thu thập nước mưa mùa xuân.
Nàng tiếp tục hỏi: “Ngọc cơ tán là thứ gì?”
Lúc trước khi điều tra thị trường, nàng không thấy có thứ này ở trên phố.
“Là bí quyết cung đình.” Tư Đồ lão phu nhân mở miệng trả lời: “Đây là bí quyết giữ gìn nhan sắc do tiên hoàng hậu của triều Đại Vũ truyền lại. Nghe nói cả đời tiên hoàng hậu đều dùng bí quyết này, khóe mắt không hề có dù chỉ là một nếp nhăn…. Ta dùng quá muộn nếu không có thể nhìn trẻ thêm vài tuổi nữa.”
Hai người cứ trò chuyện như vậy, nói đến mức hăng say.
Tư Đồ phu nhân hơi bối rối, bà bà này của nàng ấy khó dỗ dành nhất, cả ngày đều nghiêm mặt, không hề hòa nhã với bất kỳ ai, vừa rồi còn bị Tuệ An nhân phản bác trước mặt mọi người, không ngờ thời khắc này lại có thể trò chuyện vui vẻ với Tuệ An nhân như vậy. Tuệ An nhân thật sự có bản lĩnh.
Ban đầu Trình Loan Loan chỉ muốn làm bầu không khí dịu lại, dù sao cũng là nhạc gia tương lai của Trình Chiêu, nếu quan hệ quá mức căng thẳng thì không tốt đối với hắn. Nhưng sau khi trò chuyện với Tư Đồ lão phu nhân một lúc, nàng cũng trở nên hứng thú. Cung đình cổ đại có rất nhiều bí quyết bí mật không truyền ra bên ngoài, dù người hiện đại có nghiên cứu các loại sách cổ cũng không có cách nào khám phá ra. Nếu có thể nắm được bí quyết này thì tốt rồi, chưa nói đến việc kinh doanh mà chính mình dùng cũng rất tốt, ai không muốn càng sống càng trẻ chứ.
Một bữa cơm chấm dứt, cũng coi như cả khách và chủ đều hết sức vui vẻ.
Lúc rời đi, Tư Đồ phu nhân tiễn đoàn người ra ngoài, cười nói: “Ta nghe nói Chiêu Nhi mua một tòa nhà ở kinh thành, Tư Đồ gia chúng ta cũng nên tặng chút lễ vật mừng hắn chuyển đến chỗ ở tốt. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nghĩ nên tặng gia cụ, lát nữa sẽ sai người kéo qua sau, còn mong thân gia đừng ghét bỏ.”
Trình lão thái thái vội vàng nói: “Phu nhân quá khách sáo rồi, nếu đã là lễ vật mừng chuyển chỗ ở thì chúng ta cũng mặt dày xin nhận.”
Một nhà bọn họ đến kinh thành, chỗ nào cũng thiếu tiền, có người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thật sự là quá tốt. Hơn nữa, Tư Đồ tiểu thư gả qua đó cũng cần dùng gia cụ, nói ngược nói xuôi cũng là người Tư Đồ gia bọn họ tự dùng.
Đoàn người rời khỏi phủ Tư Đồ, không quay về viện đang thuê mà đến ngoại ô kinh thành trước.
Viện Trình Chiêu mua nằm trong một ngõ nhỏ cách cổng lớn kinh thành ba bốn dặm, tuy nơi này là ngoại ô kinh thành nhưng có rất nhiều quan nhỏ thất bát cửu phẩm sinh sống, còn có một vài cử nhân cống sĩ thi rớt, không còn mặt mũi nào về quê nên ở lại chờ ba năm sau thi tiếp.
Những quan viên đó phần lớn là học trò nhà nghèo vượt long môn, sau khi thành quan viên trong triều không mua nổi nhà cửa trong thành nên tiêu tốn tất cả tài sản trong nhà để mua một tiểu viện ở ngoại ô kinh thành. Nếu trong nhà cũng không đủ khả năng mua thì chỉ có thể thuê dùng.
Ở đây sẽ không tiện lợi như ở trong thành, mỗi ngày phải dậy sớm ít nhất một canh giờ so với quan viên trong thành để lên triều buổi sáng…. Nhưng Trình Chiêu là người có thể chịu khổ, chút phiền phức ấy đối với Trình Chiêu mà nói không là gì cả.
Trình Loan Loan đánh giá toàn bộ hoàn cảnh của tiểu viện rồi mới rảo bước tiến vào trong viện theo mọi người.
Đây là một tiểu viện nhị tiến, phía trước là phòng lớn và thư phòng, phía sau là chái nhà và phòng ở. Mặc dù là nhị tiến nhưng cho dù là phòng ở hay là sân vườn đều rất nhỏ, nhất là trong viện còn trồng rất nhiều hoa cỏ cây cối nên có vẻ càng nhỏ, gia cụ gì đó cũng rất nát rất cũ, không biết đã dùng bao nhiêu năm rồi.
Trình đại tẩu cau mày: “Chỗ này… ba nghìn lượng bạc, ăn cướp phỏng….”

Advertisement
';
Advertisement