Sau khi an trí chỗ ở xong, Trình gia bắt đầu chuẩn bị hôn lễ.
Trình Loan Loan thì hỏi thăm rõ ràng chỗ của Triệu Tam Ngưu, muốn nhanh chóng đi thăm nhi tử, định để Trình Đinh dẫn đường.
“Chuyện này nghĩa mẫu cứ hỏi con nha.” Thẩm Chính cười hì hì nói: “Sau khi con bị rớt bảng, tâm tình không tốt lắm, thường xuyên đi tìm Tam Ngưu để giải sầu, thủ vệ hộ vệ đều biết con hết, con vừa tới đó liền trực tiếp cho con vào luôn.”
Trình Loan Loan gật đầu, bảo Ngưng Lam đem đồ đạc đã chuẩn bị xong mang lên xe ngựa, mang theo Triệu Tứ Đản, đoàn người hướng ngoại ô kinh thành mà đi.
Vị trí quân doanh so với căn nhà mới mua của Trình Chiêu còn xa hơn, sau khi ra khỏi cửa thành, đi về phía đông hơn mười dặm đường, mới nhìn thấy lều quân doanh.
Xe ngựa vừa dừng lại, Thẩm Chính liền nhảy xuống, một quyền đánh vào vai tiểu binh canh cửa: “Trương Kim Bảo, ngươi cái tên này sao lại cao thêm nữa rồi hả, ngươi ăn cái gì tốt…”
Trương Kim Bảo sờ sờ đầu: “Bọn họ cũng đều nói ta cao lên, hắc hắc, nếu nương ta biết nhất định sẽ rất vui vẻ, có phải Chính ca tới tìm Tam Ngưu không, hắn đang thao luyện trên trường luyện võ ấy, cứ trực tiếp đi vào là được.”
Trình Loan Loan từ trên xe ngựa đi xuống, trong tay cầm hai cái bình nhỏ, đưa cho hai tiểu binh canh cửa: “Phơi một ít thịt khô, lúc đói có thể ăn một ít.”
“Đây là nương của Tam Ngưu, cũng chính là nghĩa mẫu của ta.” Thẩm Chính giới thiệu: “Nghĩa mẫu ta từ xa đến, mang theo không ít đồ đạc cho Tam Ngưu, không biết có thể đánh xe ngựa vào thẳng bên trong được không, chúng ta để đồ xuống rồi đi, sẽ không ảnh hưởng cái gì hết.”
Nơi này là quân doanh ngoại ô kinh thành, không cần đối chiến, cho nên phòng thủ cũng tương đối lơi lỏng, hai thủ vệ mỗi người được một bình thịt khô đầy, còn làm khó gì nữa, lập tức nói: “Xe ngựa đưa vật tư cũng là đi vào từ bên này, các ngươi cứ đi theo đường này, không có đại sự gì hết.”
Thẩm Chính dắt ngựa đi theo con đường nhỏ phía sau đi vào, trực tiếp dừng ở trước lều của Triệu Tam Ngưu, lúc này hắn còn đang thao luyện, trong lều không có ai.
Trình Loan Loan vén rèm lên chuẩn bị đi vào, còn chưa cất bước, nhất thời đã bị ép lui ra ngoài. Giỏi lắm, trong lều này cũng quá hôi rồi, vừa ngửi là biết mùi xiêm y thối tất thối chất đống cùng một chỗ lên men, thiếu chút nữa nàng nôn ra hết cơm ăn bữa tối qua.
Nàng nhớ rõ, Tam Ngưu ở nhà cũng coi như rất chịu khó, xiêm y của mình sẽ tự mình giặt, sao đến đây lại trở nên như vậy chứ…
Triệu Tứ Đản bịt mũi nói: “Tam ca ở chuồng heo sao, thối quá…”
“Khụ khụ, trong lều này có sáu người.” Thẩm Chính giải thích: “Ngoại trừ Tam Ngưu và Trình Bính, còn có bốn tiểu tử mười bốn mười lăm tuổi nữa. Bốn người kia là người ở bẩn, xiêm y bẩn thay ra rồi đến lần sau lại lấy xiêm y bẩn đó mang lại, chậm rãi dồn đống lại không phải trở thành mùi như vậy sao…Nghĩa mẫu đứng ở bên ngoài chờ đi.”
Trình Loan Loan đau đầu.
Mặc dù nàng rất ghét bỏ, nhưng nàng cũng rất thương nhi tử mình.
Cũng may không chỉ có nàng và Thẩm Chính đến đây, còn có Ngưng Lam cũng đến, vì thế, nàng gọi Ngưng Lam cùng đi vào, hai người bịt mũi bắt đầu dọn dẹp lều trại.
Ga trải giường trên cái giường chung đã chuyển thành màu vàng, ướt đẫm mồ hôi, tràn ngập các loại mùi lạ. Tất cả đồ vải dùng trên giường đều kéo xuống, tất cả y phục, tất trong lều cũng đều gom lại, bảo Thẩm Chính tìm Trương Kim Bảo để mượn một cái chậu lớn, nàng thì mua bột giặt hoạt tính tẩy rửa mạnh trong thương thành, đổ hơn phân nửa vào ngâm.
Trình Loan Loan cùng Ngưng Lam mỗi người ngồi xổm trước một chậu nước lớn, nhận mệnh bắt đầu vò xát.
Một ít tiểu binh ở bên cạnh đồng loạt quăng tới ánh mắt hâm mộ.
“Nương Tam Ngưu thật trẻ, vừa tới liền thu dọn lều giặt y phục cho hắn, Tam Ngưu cũng quá hạnh phúc rồi.”
“Ta từ khi tới làm binh, ba bốn năm rồi chưa từng được gặp cha nương, mà cha nương ta cũng không đến kinh thành thăm ta, ai, không biết đến khi nào có thể gặp được người nhà đây.”
“Vừa rồi nương Tam Ngưu có cho Trương Kim Bảo thịt khô đấy, ta nếm thử một miếng, rất ngon.”
“…”
Lúc Trình Loan Loan giặt y phục, liền nghe được rất nhiều tiểu binh đang nghị luận về thịt khô kia, đều là hài tử vừa mới lớn, một đám mỗi người lên tiếng cực kỳ đáng thương.
Nàng đ.ấ.m cái thắt lưng già của mình rồi đứng lên, bảo Ngưng Lam phơi y phục lên, sau đó gọi những hài tử kia tới: “Thì ra các ngươi thích ăn thịt khô nha, ta mang theo không ít tới đây, đều cùng nhau ăn đi.”
Nàng biết Tam Ngưu có không ít tiểu đồng bọn hợp cạ, cố ý chuẩn bị thêm một ít đồ ăn mang tới đây, cho dù không đủ, trong thương thành cũng có.
Đây đều là những chiến hữu về sau sẽ cùng Tam Ngưu vào sinh ra tử, về sau nói không chừng còn cần những người này cứu mạng vào thời điểm then chốt, cho nên lúc lấy thức ăn ra, Trình Loan Loan một chút cũng không hẹp hòi.
Các loại thịt khô, một ít bánh ngọt điểm tâm, còn có táo khô trái cây… Tất cả đều lấy ra và đặt trên một khăn trải bàn sạch sẽ trên mặt đất.