Các tiểu binh ở đây trợn tròn mắt: “Cái này, những thứ này đều có thể ăn được sao?”
“Ăn đi ăn đi.” Trình Loan Loan cười tủm tỉm nói: “Tam Ngưu mới đến, may mà có các ngươi chiếu cố, ta cũng không có thứ gì tốt mang cho các ngươi, đều tới đây ăn đi.”
Triệu Tứ Đản cắn một miếng thịt khô: “Nương ta làm rất ngon, các ngươi không ăn ta sẽ ăn hết đấy…”
Nhóm tiểu binh vây quanh, say sưa ăn ngon lành.
Trình Loan Loan ngồi ở bên cạnh cùng bọn họ nói chuyện phiếm, hỏi một ít tình huống của Tam Ngưu trong quân doanh, cũng không khác gì so với trong thư viết gửi về, mỗi ngày tuy rằng mệt mỏi, nhưng cũng coi như là vô ưu vô lự.
Không bao lâu sau, thao luyện ở trường luyện võ bên kia kết thúc, Triệu Tam Ngưu một đầu đầy mồ hôi chạy tới: “Nương thật sự đến rồi, nương, con rất nhớ nương!”
Lúc hắn đang thao luyện, liền có người nhỏ giọng tới nói cho hắn biết là nương tới, nhưng phía trên không thả người, hắn chỉ có thể không yên lòng thao luyện cho xong, sau đó lập tức chạy tới, phía sau hắn còn đi theo Trình Bính.
Lúc hai người rời khỏi thôn Đại Hà, không nói là trắng trẻo nhưng ít nhất cũng coi như bình thường, nhưng hiện tại, lại phơi nắng như một cục than đen.
Trình Bính vốn lớn lên trong quân doanh, ngoại trừ làn da biến thành màu đen thì không có biến hóa gì khác. Còn Tam Ngưu lại biến hóa quá lớn, không chỉ biến thành màu đen, còn cao lớn hơn, thân hình cũng cường tráng hơn, so với nàng còn cao hơn một cái đầu.
Tiểu tử cao cao tráng kiện giống như đạn pháo đập tới, Trình Loan Loan sợ tới mức vội vàng lui về phía sau, nàng cũng không muốn bị ngã bổ nhào.
Triệu Tứ Đản nghênh đón, ôm lấy đùi Triệu Tam Ngưu: “Ô ô ô, Tam ca, ta rất nhớ ngươi nha…”
Triệu Tam Ngưu trực tiếp nâng đệ đệ lên, ném lên không trung, sau đó một đám tiểu binh chạy tới hỗ trợ đỡ lấy, làm Triệu Tứ Đản sợ tới mức oa oa kêu to.
“Nương, chúng ta đi vào nói chuyện.” Triệu Tam Ngưu vén rèm lều quân doanh lên, cho là đi nhầm chỗ, vội vàng bước ra nhìn một cái, phát hiện không sai, sau đó lại đi vào, không khỏi gãi gãi cằm: “Lều của chúng ta sao lại trống rỗng như vậy, chăn trên giường đâu, y phục đâu, đều đi đâu rồi?”
Thẩm Chính chỉ phía đằng xa: “Nghĩa mẫu giúp các ngươi giặt sạch đồ bẩn rồi.”
Triệu Tam Ngưu và Trình Bính lập tức cảm động không thôi, còn có bốn tiểu huynh đệ ở chung cũng cảm kích vô cùng, ai nấy xấu hổ muốn chết.
“Nửa tháng giặt một lần, kỳ thật cũng không tốn bao nhiêu thời gian.” Trình Loan Loan cười nói: “Sáu người các ngươi có thể phân công, thay phiên nhau dọn dẹp lại lều, lều mà sạch sẽ thì ở cũng thoải mái hơn một chút, phải không? Trình Bính, ngươi lớn tuổi nhất, ngươi sắp xếp phân công đi, nếu ai lười biếng, lần sau ta tới sẽ không mang thịt khô tới nữa.”
Trình Bính lập tức cam đoan, hạ quân lệnh trạng.
Hắn từ nhỏ lớn lên trong quân doanh, người bên cạnh cũng đều xuề xòa như vậy, cho nên chính hắn cũng không ý thức được về phương diện này. Nếu lúc này Trình Loan Loan đã dặn dò, như vậy, nhất định hắn sẽ đem việc này trở thành một chuyện trọng yếu cần làm.
Đám tiểu binh lúc này mới nhìn thấy trên bàn trong lều đặt rất nhiều thức ăn, chia đều thành sáu phần, rõ ràng là cho bọn họ, một đám lập tức cảm động đến cực điểm.
Trình Loan Loan còn chuẩn bị một ít thức ăn cho Thiệu đô úy đã dẫn Triệu Tam Ngưu vào quân doanh, một phụ nhân như nàng không tiện đi qua, vì thế bảo Triệu Tam Ngưu lần sau khi phục mệnh nhớ mang theo.
Sau khi hai mẫu tử trò chuyện một hồi, nàng chuyển đề tài: “Sư phụ ngươi đâu, hiện giờ ở nơi nào rồi?”