Triệu Tam Ngưu từ sau khi đặt chân đến quân doanh, cũng chỉ gặp Hạ Tiêu được một lần.
Vẫn là ngày đó Hạ Tiêu tới tìm Thiệu đô úy, hắn nhìn thân hình người nọ rất quen thuộc, đến gần mới phát hiện là sư phụ sau khi đã dịch dung.
Hắn không quan tâm sư phụ tìm Thiệu đô úy làm gì, hắn chỉ muốn biết sư phụ ở nơi nào, tương lai có tính toán gì, nhưng sư phụ cái gì cũng không chịu nói.
Về sau, hắn hết lần này đến lần khác đi hỏi Thiệu đô úy, mới biết được thì ra sư phụ đang ở một thôn trang ở ngoại ô kinh thành, ở trong một cái nhà tranh, mấy mẫu đất cằn, giống như một nông phu ở lại chỗ đó.
Trình Loan Loan có chút thổn thức, đường đường là nhi tử của Hạ gia, thế mà lại bị bức đến tình trạng này.
Nếu như là nàng, nàng sẽ cam tâm cứ như vậy qua loa cả một đời sao, hẳn là sẽ không, nàng sẽ tìm cách đem hết thảy những thứ vốn thuộc về mình đoạt lại.
Nhưng Hạ Tiêu không phải là nàng, hắn không muốn đối đầu với thân nhân, không muốn huynh đệ tàn sát, liền tìm một chỗ cô độc đến cuối đời.
Cũng được, chỉ cần sống thật tốt là được.
Trình Loan Loan ở quân doanh lưu lại gần một canh giờ, lúc này mới đứng dậy rời đi, Triệu Tam Ngưu vẻ mặt không nỡ, hốc mắt đều đỏ lên.
Tuy nhiên bọn họ cũng đã thảo luận xong, lúc Trình Chiêu đại hôn, Tam Ngưu có thể xin nghỉ phép trước để về tham dự hôn lễ, nhân cơ hội này cùng người trong nhà tụ họp một chút.
Xe ngựa một đường trở về thành, cách cửa thành của kinh thành ba bốn dặm, có một con đường nhỏ tự phát hình thành, không ít người ở chỗ này bày sạp, các loại đồ đạc đều có.
Thẩm Chính giữ chặt dây cương, dừng xe ngựa lại nói: “Lần trước con mua bánh ngọt ở chỗ này mang về, Trình huynh khen ngợi không thôi, để con cũng mua một ít để nghĩa mẫu nếm thử.”
Triệu Tứ Đản đến kinh thành đã được hai ba ngày, đã sớm kìm nén không được muốn đi xuống phố đi dạo một chút, cho dù đây không phải là phố chính kinh thành, hắn cũng muốn đi xuống ngó nghiêng.
“Vậy thì cùng nhau đi dạo một chút đi.” Trình Loan Loan vén rèm xe lên, cười rộ lên: “Ngưng Lam, lúc ở thôn Đại Hà, không phải ngươi nói muốn ăn mứt quả của kinh thành sao, mùa này vẫn còn đấy, ngươi mau đi qua mua mấy xiên, để cho chúng ta đều nếm thử vị mứt quả của kinh thành là như thế nào.”
Ngưng Lam cao hứng đi xuống xe ngựa mua mứt quả.
Trình Loan Loan mang theo Triệu Tứ Đản đi xem những thứ khác, hàng hóa bán trên con đường này còn rất phong phú, có thể là cách quân doanh không xa nên còn có chỗ chuyên môn bán vũ khí.
Triệu Tứ Đản nhìn trúng một chiếc nhẫn, trên chiếc nhẫn này có cơ quan, ấn một cái liền có bốn cái gai nhọn dài chừng một ngón tay phóng ra, đả thương người vô hình, đây là một vũ khí phòng thân tuyệt vời.
Trình Loan Loan đang muốn trả tiền thì nghe được từ phía xa truyền đến tiếng của Ngưng Lam.
Nàng lập tức quay đầu lại, chỉ thấy trong tay Ngưng Lam cầm mấy chuỗi mứt quả, đang muốn đi tới, kết quả là bị một con ngựa cao lớn chặn đường đi, trên con ngựa kia có ngồi một nam nhân chừng hai ba mươi tuổi, đang cúi người nhìn chằm chằm Ngưng Lam, vẻ mặt cười không có ý tốt.
Triệu Tứ Đản cất bước vọt tới, hắn học công phu một năm, mặc dù không bằng Triệu Tam Ngưu, nhưng cũng mạnh hơn người bình thường một chút.
Hắn trực tiếp chắn ở trước mặt Ngưng Lam, ưỡn thân thể nhỏ bé nói: “Này, ngươi làm gì vậy?”
“Con nít chưa mọc lông từ đâu tới, tránh sang một bên.” Nam nhân trên ngựa khẽ xuy một tiếng: “Ta nhìn trúng nữ tử này, ai dám làm hỏng chuyện tốt của ta, xem ta trừng trị hắn thế nào!”
Con ngươi Trình Loan Loan híp lại, cửa ra vào kinh thành, dưới chân thiên tử, thế mà còn có người dám ở ban ngày đùa giỡn nữ tử.
Nàng bước nhanh tới, mắt lạnh như băng: “Ngươi vừa ý nha hoàn nhà ta sao?”
Nam nhân kia lập tức đánh giá Trình Loan Loan, sau khi xác định nàng không có thân phận gì, từ trong túi ra lấy ra một lượng bạc ném qua: “Nha đầu này ta muốn.”
Nói xong, khom lưng xuống kéo Ngưng Lam, muốn kéo nàng lên ngựa.
Ngưng Lam sợ tới mức lui về phía sau.
Lúc trước nàng ở kinh thành, không có cơ hội ra khỏi hậu trạch, căn bản là chưa từng thấy tình huống như vậy. Sau đó đi tới thôn Đại Hà, ngược lại mỗi ngày đều có thể đi ra ngoài, nhưng mỗi người trong thôn đều rất nhiệt tình, chưa từng có người nói với nàng những lời lỗ mãng như vậy, đối mặt với loại đăng đồ tử này, nàng ngoại trừ trốn ra thì hoàn toàn không biết nên làm gì.