Hẻm Đức An cũng không quá rộng, khắp nơi đều là người.
Toàn bộ hẻm nhỏ đã được trang trí một phen, rất có không khí vui mừng.
Trình Giáp cùng Trình Đinh ở đầu hẻm phụ trách dẫn đường, Tề bà tử cùng Dương bà tử đứng ở cửa Trình gia đón khách, đồng thời cũng đọc luôn danh mục quà tặng.
Khách khứa của Trình phủ phần lớn là một ít người đọc sách mà Trình Chiêu quen biết ở Kinh Thành, cùng với hàng xóm láng giềng mà mấy ngày nay Trình lão thái thái quen được.
Người đọc sách đưa hạ lễ không gì khác ngoài văn phòng tứ bảo cùng giấy phiến, hàng xóm láng giềng trong kinh đương nhiên sẽ không giống trong thôn chỉ đưa trứng gà cùng vải vụn, trực tiếp tặng lễ kim, ít thì năm mươi văn tiền, nhiều thì hai trăm, ba trăm văn tiền, bạc này cứ trực tiếp ghi vào sổ đăng ký, không cần đọc lên.
Bên trong vô cùng náo nhiệt, xe ngựa của Trình Loan Loan dừng trước cửa Trình phủ.
Nàng mang theo một chiếc hộp gỗ đàn hương màu đỏ đưa cho Tề bà tử.
Tuy Tề bà tử mỗi ngày đều hầu hạ bên người nhưng cũng không biết rốt cuộc nàng đã chuẩn bị quà mừng gì cho hôn lễ, rất tò mò mở chiếc hộp ra.
Một viên dạ minh châu cực lớn chói mù mắt người ta, trong hộp còn có viết một hàng chữ.
Dương bà tử vội vàng đọc lên: “Lễ vật của nhị cô tân lang, một viên dạ minh châu Đông Hải!”
Vừa nghe những lời này thì tân khách ở trong đều ngưỡng cổ ra ngoài nhìn, những người này cũng xem như là công tử có bối cảnh, đương nhiên cũng biết nhìn hàng.
“Viên dạ minh châu này cũng thật lớn, ban ngày ban mặt đã phát ra ánh sáng rực rỡ như vậy, ban đêm sợ là sẽ càng sáng hơn.”
“Các ngươi còn nhớ rõ năm kia Kinh Thành cũng xuất hiện hai viên dạ minh châu Đông Hải không, được chưởng quầy của Trân Bảo Các tiến hành bán đấu giá, cuối cùng không biết là được ai trả giá hơn vạn lượng bạn mua mất rồi.”
“Ôi, vạn lượng bạc, nhị cô của Trình đại nhân cũng thật là giàu có.”
“Ta thấy kiến thức của các ngươi thật là hạn hẹp, nhị cô của Trình đại nhân là người phương nào các ngươi thật sự không biết sao?”
“Là…… Là Tuệ An nhân trong vòng một năm đã thăng liên tục ba cấp có phải không?”
“Không sai, chính là vị Tuệ An nhân này, dựa vào năng lực của mình trở thành Lục phẩm mệnh phụ của triều đình, hơn nữa làm kinh doanh cũng rất lớn, đã là phú thương nổi tiếng ở Hồ Châu.”
“Lúc trước ai nói Tử Du huynh không có gia thế bối cảnh, có một vị cô cô lợi hại như vậy, so với đám con cháu nhà nghèo chúng ta thì còn mạnh hơn nhiều.”.
“Ta cũng muốn có một nhị cô như vậy…”
Có người hâm mộ, đương nhiên cũng có người nói lời ganh ghét, ví dụ như chỉ là một Lục phẩm An nhân mà thôi, cũng không thể làm ra sóng gió gì…
Trình lão thái thái ngồi trong viện cũng cảm thấy vinh dự, nhị khuê nữ này không tồi, còn biết đem lễ vật quý giá tới cho Chiêu nhi mặt mũi.
Dạ minh châu vạn lượng bạc… Tưởng tượng thôi cũng khiến lão nhân gia bà ta cảm thấy đau răng, bỏ ra nhiều bạc như vậy chỉ để mua một viên dạ minh châu dùng để chiếu sáng, nếu trực tiếp đưa bạc thì tốt rồi…
Bất quá cũng may là phần lễ vật này sẽ được nhập vào kho của Trình gia, khi dạ minh châu vào Trình gia thì bà ta có thể xử lý, mang nó đi bán lấy bạc về cho Chiêu nhi làm vốn, Chiêu nhi là một đại nam nhân, năm nay hai mươi tuổi thì trên tay cũng phải có một ít bạc, thứ nhất là không để Tư Đồ khinh thường, thứ hai, trên quan trường cũng cần phải có bạc lót đường.
Lúc Trình Loan Loan đi vào thì nhìn thấy tròng mắt của Trình lão thái thái đang láo liên, nàng lập tức biết được Trình lão thái thái đang tính toán điều gì.
Nếu Trình gia bán dạ minh châu đổi lấy bạc thì nàng cũng không có ý kiến, ở thương thành mua một viên chỉ cần mấy chục lượng bạc, đảo tay là có thể kiếm được vạn lượng bạc, chuyện làm ăn có lời như vậy sao lại không làm.
Nàng vừa muốn ngồi xuống thì Tề bà tử ngoài cửa đã cất giọng: “Lâm phu nhân đến.”
Lâm gia cũng xem như bà mối nên ngày hôn lễ tất nhiên cũng sẽ đến uống ly rượu mừng, chỉ là thân phận của Lâm lão phu nhân quá cao, không thể tự mình đến đây, vì thế cử tức phụ nhi tới tham dự, Lâm phu nhân tuổi ngoài bốn mươi, bộ dáng ôn hòa, vừa vào trong đã được Trình lão thái thái đưa tới vị trí chủ vị.
“Chiêu nhi nhà ta có thể cưới được tam tiểu thư Tư Đồ gia là nhờ vào phúc khí của Lâm gia.” Trình lão thái thái cười ha hả nói: “Lâm phu nhân hôm nay nhất định phải uống vài chén rượu, để nhị cô của Chiêu nhi tiếp đãi.”