Lâm phu nhân nhìn về phía Trình Loan Loan, trong mắt vô cùng khâm phục: “Tuệ An nhân lần này lên Kinh Thành sẽ ở lại bao lâu?”
“Sau hôn lễ dăm ba hôm thì sẽ đi.” Trình Loan Loan cười nói: “Lần này đi đi về về cũng đã hết hai tháng, trong nhà vẫn còn một đống chuyện chờ ta về xử lý.”
“Quá đáng tiếc…” Lâm phu nhân thở dài: “Cuối tháng năm là ngày khuê nữ ta xuất giá, còn đang muốn mời Tuệ An nhân tới uống ly rượu mừng đây.”
Tuy rằng phẩm cấp của Tuệ An nhân không cao, nhưng đã sớm trở thành truyền thuyết trong nhóm phu nhân bọn họ, một người dựa vào chính mình có thể trở thành mệnh phụ của triều đình có thể khiến người ta không khâm phục hay sao?
Lúc trước ở Kinh Thành khi có người nhắc tới Tuệ An nhân thì luôn một vài người nói thầm Tuệ An nhân là nông phụ, trong tối ngoài sáng châm chọc Tuệ An nhân nhìn rất xấu, nhìn rất già, lúc trước nàng ấy cũng cho rằng một phụ nhân ngày ngày gắn liền với đồng ruộng thì cho dù tuổi không lớn thì nhìn qua cũng sẽ rất già nua, rất quê mùa…
Trong lòng rất nhiều người trong Kinh Thành, khâm phục Tuệ An nhân là một chuyện, xem thường lại là một chuyện khác, sinh ra hai loại cảm xúc tương phản này với cùng một người cũng không có gì xung đột.
Nhưng hôm nay được nhìn thấy thì nàng ấy mới biết là mình hạn hẹp.
Áo ngoài của Tuệ An nhân là loại gấm thường thấy ở Kinh Thành, cổ áo, cổ tay áo được thêu hoa văn lụa nhàn nhạt, phía trên có thêu hoa sơn trà trắng như ánh trăng, tóc được chải chỉnh tề, cắm một chiếc trăm xanh biếc, nhìn qua thì thấy rất bình thường nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy tỷ lệ vô cùng hoàn hảo, giá trị xa xỉ.
Trên tai đeo một cặp khuyên tròn màu xanh biếc, trên cổ tay cũng đeo một chiếc vòng ngọc bích, nhìn qua thì thấy đây là cùng một bộ trang sức, càng khiến làn da trắng của Tuệ An nhân nổi bật lên.
Nếu những phu nhân ở Kinh Thành mà thấy được thì khẳng định sẽ dẹp bỏ tầm nhìn hạn hẹp của mình.
Trình Loan Loan ngồi trò chuyện với Lâm phu nhân cũng xem như là vui vẻ.
Trong lúc đang trò chuyện thì âm thanh của Tề bà tử lại vang lên lần thứ hai: “Chương đại nhân đến.”
Lâm phu nhân ngạc nhiên: “Chương đại nhân vẫn luôn ở trong thư phòng, trừ bỏ yến hội tiếp đãi sứ giả nước ngoài thì cũng không tham gia bất cứ tiệc riêng nào, làm sao lại tới Trình gia uống rượu mừng, xem ra là rất thưởng thức chất nhi của Tuệ An nhân nha.”
Trình Loan Loan cũng nhìn qua.
Trước khi nàng tới Kinh Thành thì cũng có tìm hiểu qua một ít việc của triều đình ở Kinh Thành, cũng nghe nói qua vị Chương đại nhân này.
Chương đại nhân năm nay hơn sáu mươi tuổi, từ rất lâu đã đảm nhiệm vị trí Hồng Lư Tự khanh của Đại Vũ, Đại Vũ cường đại phồn thịnh, xung quanh có rất nhiều tiểu quốc quy phục tiến cống, còn có rất nhiều đại quốc ở xa cũng giao lưu kinh tế với Đại Vũ, chỉ là thời đại này giao thông không thuận tiện, thông tin cũng không phát triển, tuy rằng vẫn có cơ quan ngoại giao nhưng cũng không bận rộn, bởi vậy Chương đại nhân nếu không phải ở nhà đọc sách thì chính là mượn Ngự Thư Phòng đọc sách, đều là sách ngoại văn, còn cho thuộc hạ sửa sang lại rất nhiều sách địa lý nước ngoài sau đó phổ biến ra dân gian.
Lúc trước nàng thêu ngoại văn lên thọ lễ dâng cho hoàng thượng cũng là được những quyển sách của Chương đại nhân này dẫn dắt.
Thọ lễ của nàng là chăn và y phục, nhìn qua thì thật sự rất bình thường, sợ cứ như vậy thì sẽ bị xem nhẹ nên mới thêu thêm mấy dòng ngoại văn để được chú ý hơn.
Chương đại nhân vừa vào thì nhóm thư sinh ngồi ở phía trước đã đứng dậy hành lễ: “Gặp qua Chương đại nhân!”
“Ở đây là ngoại ô Kinh Thành, các ngươi cũng không cần để ý nghi thức xã giao.” Chương đại nhân cười ha hả nhìn về phía Trình lão nhân, “Lão gia tử tinh thần quắc thước, khó trách lại có thể nuôi dạy ra một hài tử ưu tú như Trình Tử Du, thật là khiến người ta ghen tị.”
Trình lão nhân xem như là đương gia của Trình gia, lúc này Trình Chiêu đang đến Tư Đồ gia đón dâu, chỉ có thể để lão nhân gia ông tiếp khách, lần đầu tiên giao tiếp với người làm quan khiến ông cảm thấy hai chân mình đều phát run, hít một hơi thật sâu: “Chương đại nhân mời qua bên này, xin mời ngồi……”
Bàn này đều là đồng liêu của Trình Chiêu, có Trạng Nguyên Bảng Nhãn của khoa cử lần này, còn có một ít tiến sĩ đã có chức quan cũng ngồi ở đây, Chương đại nhân trực tiếp ngồi xuống.
Hắn giương mắt nhìn về phía bên kia…
Hai khu bàn nam nữ được tách ra, ở giữa có đặt một tấm bình phòng, có thể nhìn thấy khu bàn nữ nhân bên kia, cũng có thể nghe được bên bàn nữ nhân kia nói chuyện, thậm chí còn có thể thấy được Tuệ An nhân.
Trong lòng Chương đại nhân như bị mèo cào, đang nghĩ nên tìm cớ gì để đi qua tán gẫu với Tuệ An nhân một chút…