Sắc mặt của Thiệu Hoa rất khó coi.
Hắn là một Tứ phẩm Đô Úy, quản lý rất nhiều tiểu binh dưới trướng, nhưng đóng quân trong kinh thành vẫn còn nhiều người quyền cao chức trọng hơn hắn.
Quân doanh được quan Nhị phẩm Phiêu Kị Đại tướng quân thâu tóm trong tay, còn có Tam phẩm Trung lĩnh quân, cùng một vài Tứ phẩm Giáo úy… Sau khi hắn bị giáng xuống hàng Tứ phẩm thì một số quan Ngũ phẩm, Lục phẩm đều có thể giẫm hắn dưới chân, từ trước đến giờ hắn cũng không để ý vì chỉ cần đáp lại thì sẽ dẫn đến đánh nhau, đánh nhau ở quân doanh là hành vi vi phạm kỷ luật, Đại tướng quân nhất định sẽ bắt lấy chuyện này giáng hắn thêm một bậc.
Không phải hắn tham lam luyến tiếc quyền thế mà là sau khi bị giáng cấp thì người có thể sai khiến trong tay không được nhiều, muốn điều tra rõ oan tình cho tướng quân lại càng khó.
Hắn liếc nhìn Diệp Lệnh Ba một cái, nhàn nhạt nói: “Chắc là Diệp đại nhân tới tìm Đại tướng quân bàn bạc công việc nhỉ, để ta đưa Diệp đại nhân vào.”
“A, Thiệu Đô Úy đang muốn chuyện này bị phơi bày ra sao?” Diệp Lệnh Ba không chịu buông tha: “Diệp gia ta tuy không có quan lớn trong triều đình nhưng Diệp gia trên dưới đều trung với triều đình, trung với thánh thượng, ngươi miệt thị ta chính là miệt thị thánh thượng, nếu ta thượng triều đem việc này bẩm báo thì sợ là Thiệu Đô Úy cũng bị rớt mất một lớp da nhỉ?”
“Ngươi!”
Trên mặt Thiệu Hoa tràn ngập vẻ tức giận.
“Ta chỉ là một chức quan Lục phẩm hèn mọn, cũng không dám bất kính với Thiệu Đô Úy.” Diệp Lệnh Ba cười khẽ: “Chỉ cần Thiệu Đô Úy xin lỗi thì ta sẽ xem như việc này chưa từng xảy ra, sao nào?”
“Khinh người quá đáng!” Triệu Tam Ngưu rốt cuộc cũng không nhịn được, tức giận xông lên nói: “Thiệu Đô Úy là quan Tứ phẩm, cứ cho là có ý kiến với ngươi thì ngươi cũng phải nhịn, huống chi Đô Úy cũng không chú ý bên kia có người tới, ngươi đây là cố ý kiếm chuyện…”
“Tên chó nào tới sủa ở đây!” Diệp Lệnh Ba ngoáy ngoáy tai, đột nhiên rút chiếc roi bên hông ra, hung hăng đánh tới: “Vô danh tiểu tốt mà cũng dám nói chuyện với ta, muốn tìm chết!”
Thiệu Hoa bước một bước dài, bắt được chiếc roi đang quất xuống.
Hắn gằn từng chữ một nói: “Diệp đại nhân là quan văn của Binh bộ, quân doanh là trận địa của võ quan, cho dù một tiểu tốt phạm vào tội lớn thì cũng không tới phiên Diệp đại nhân giáo huấn nhỉ?”
Diệp Lệnh Ba nheo mắt.
Trong không khí tràn tràn ngập mùi thuốc súng, có rất nhiều tiểu binh ở xung quanh đó cũng không có can đảm đứng ra.
“Ở đây náo loạn cái gì!”
Một âm thanh uy nghiêm vọng đến, là người nắm giữ quân doanh Phiêu Kị Đại tướng quân đang đi tới, mọi người ở đây đều ôm quyền hành lễ.
Triệu Tam Ngưu há mồm muốn cáo trạng thì bị Thiệu Hoa gắt gao kéo lại, hắn là thuộc hạ cũ của “Hạ Tiêu thông đồng với địch phản quốc”, thân phận quá nhạy cảm, hắn không thể khiến cho Triệu Tam Ngưu trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
“Chính là hiểu lầm.” Diệp Lệnh Ba thu roi: “Thiệu Đô Úy hình như có chút ý kiến với hạ quan, bất quá cũng nên có ý kiến, hạ quan đảm nhiệm vị trí chủ sự Binh Bộ cũng bốn, năm năm, không có bất cứ thành tựu gì, có người nhìn không thuận mắt cũng là chuyện bình thường.”
Phiêu Kị Đại tướng quân liếc nhìn Thiệu Hoa một cái, lạnh nhạt nói: “Ta đây cũng không thấy được một Tứ phẩm Đô Úy như ngươi có thành tựu gì, lấy đâu ra tự tin mà có ý kiến với người khác?”
Thiệu Hoa cúi đầu: “Vâng, mạt tướng biết sai.”
Diệp Lệnh Ba đắc ý liếc nhìn Thiệu Hoa một cái, rất biết điều nói sang chuyện khác: “Thượng Thư đại nhân lệnh cho hạ quan truyền một ít tin tức từ biên quan tới đây, Đại tướng quân, chúng ta vào trong rồi nói.”
Bóng dáng hai người biến mất ở cửa, mọi người ở đây cũng thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Tam Ngưu không cam lòng: “Đô Úy, Diệp đại nhân này cũng quá kiêu ngạo, còn có Đại tướng quân, tại sao lại che chở Diệp đại nhân, người sáng suốt đều nhìn ra được là Diệp đại nhân cố ý tới kiếm chuyện…”
“Nếu người sáng suốt đều nhìn ra được vậy ngươi nói xem vì sao Đại tướng quân lại vờ như chuyện gì cũng không biết?” Thiệu Hoa âm thầm thở dài: “Về sau đụng phải người Diệp gia thì ngươi trốn càng xa càng tốt, đừng có ra mặt tranh cãi.”
Hắn nói xong thì hiu quạnh đi vào doanh trướng.