Người canh giữ cổng quân doanh Trương Kim Bảo kéo Triệu Tam Ngưu sang một bên, thấp giọng nói: “Ngươi tới đây hơn nửa năm sao còn không biết thân phận của Diệp đại nhân vậy, trong quân chúng ta có một Diệp phó Đô Úy, là đường huynh của Diệp đại nhân, một năm trước đã được thăng chức… Phụ thân thân sinh của Diệp đại nhân cũng thăng lên hàm tứ phẩm trong năm trước, còn có một ít dòng phụ, một năm trước cũng giành được bảy, tám chức quan, ngươi nói xem là vì sao? Bởi vì Diệp gia nuôi được một vị sủng phi a, chính là Vận tần ở trong cung, là thân muội muội của Diệp đại nhân, một năm trước sinh hạ hoàng tử, trực tiếp từ vị trí thường thăng lên làm tần, thăng liền ba, bốn cấp, chốc lát mà Diệp gia này đắc đạo gà chó lên trời, không thể trêu chọc nha…”
Triệu Tam Ngưu siết chặt tay.
Chuyện phát sinh trong quân Trình Loan Loan không biết một chút gì.
Nàng tới kinh thành là vì hai việc, thứ nhất là tham gia hôn lễ, thứ hai là đi thăm Tam Ngưu, hiện giờ sự tình xong xuôi thì cũng nên trở về.
Nàng dự định sáng mai sẽ xuất phát, chiều nay sẽ ra phố đi dạo một chút, mua ít đặc sản kinh thành mang về làm quà cho người trong thôn, quan trọng nhất là kinh thành có rất nhiều đồ vật hiếm lạ, nàng có thể mua một đống lớn trở về, về sau ở thôn Đại Hà tùy tiện lấy ra thứ gì thì cứ nói là mua được ở kinh thành, cũng sẽ không có người hoài nghi.
Trình Loan Loan mang theo Trình Giáp cùng Ngụy Tiểu Hải lên phố, tất nhiên là hai người này phụ trách xách đồ.
Nàng đi một chuyến hiệu sách, hiệu sách ở kinh thành còn lớn hơn hiệu sách lớn nhất ở Hồ Châu bảy, tám lần, bên trong có rất nhiều sách mà ở Hồ Châu không có, còn có rất nhiều tạp chí giới thiệu phong cảnh nước ngoài, mua chỗ sách này về có thể cho đám hài tử ở thôn Đại Hà được mở mang sự đời, để bọn chúng biết được thế giới này không phải chỉ có thôn Đại Hà, không phải chỉ có Hồ Châu, còn có rất nhiều quốc gia ở xa rất xa, muốn đi ngắm nhìn thế giới thì phải khiến mình trở nên ưu tú và cường đại hơn.
Trừ cái này ra thì nàng còn mua cho hài tử Triệu gia một ít sách, Triệu Đại Vượng thích buôn bán thì mua cho hắn một quyển sách về thương nghiệp, Vương Đại Mạch và Hạ Hoa thích thêu thùa thì mua ít sách về các mẫu thiết kế đa dạng ở kinh thành, Tào Oánh Oánh thích thiết kế thì mua một ít tranh mỹ nhân, không phải để xem mỹ nhân mà là xem y phục trên người mỹ nhân, Ngô Tuệ Nương cùng Xuân Hoa thích xuống bếp thì mua một ít sách nấu ăn, Đông Hoa đã cố ý dặn dò mua một ít sách về các món ăn vặt ở kinh thành nên Trình Loan Loan tự nhiên sẽ mua cho một mớ…
Lúc mua sách nàng còn lén lút mua một số sách chữ phồn thể từ trong thương thành trộn lẫn luôn vào đó…
Chỉ là mua sách mà đã hết sáu cái rương lớn, còn mua rất nhiều vải vóc y phục, lại còn có một ít đồ ăn vặt.
Nếu có thể mua được một số bí pháp dưỡng nhan thì tốt rồi, đáng tiếc phương pháp tốt nhất đều nằm trong tay phi tần trong cung, một Lục phẩm An nhân như nàng tạm thời không với tới…
Trình Loan Loan đi dạo hai canh giờ đã thấy mệt nên ngồi xe ngựa quay về.
Xe mới vừa đi tiến vào hẻm nhỏ thì đã thấy Tề bà tử vội vàng chạy ra: “An nhân ngài đã trở lại rồi, Chương đại nhân đã đợi cả ngày rồi…”
“Chương đại nhân sao lại tới?” Trình Loan Loan xốc màn xe bước xuống: “Trời đã sắp tối rồi, sợ là có chuyện gì gấp.”
Nàng đi vào thì thấy Chương đại nhân đang ngồi cạnh cái bàn đá trong sân, trong tay cầm một đống thư tín, còn có một chồng thư…
Da đầu nàng lập tức tê dại, không phải lại tìm nàng phiên dịch thư tín chứ…
“Tuệ An nhân.” Chương đại nhân đứng lên: “Lần này lão hủ tới đây là muốn giáp mặt Tuệ An nhân xác nhận một ít nội dung trên thư tín của A Tát Bố.”
Trình Loan Loan thở phào nhẹ nhõm: “Phiên dịch có vấn đề gì sao?”
Chương đại nhân lắc đầu: “Ở đoạn của của mỗi bức thư thì phần phiên dịch của Tuệ An nhân có sự khác biệt so với lão hủ, nếu Tuệ An nhân phiên dịch đúng thì có khả năng những năm gần đây lão hủ đã mắc phải sai lầm to lớn…”
Chương 1113
A Tát Bố nằm ở phía bắc của Đại Vũ, khoảng cách xa xôi, một năm ước chừng có thể thư từ qua lại được hai, ba lần, hơn hai mươi phong thư tính ra là số thư từ trong vòng bảy, tám năm.
Đống thư từ này Trình Loan Loan đều đã nhìn qua, nội dung về cơ bản không khác nhau nhiều lắm, mở đầu đều là vấn an hoàng đế của Đại Vũ, phần giữa nói một chút về đất đai thổ nhưỡng của A Tát Bố, lại nói thêm về trung tâm kinh tế của A Tát Bố, đưa ra một số ý tưởng giao lưu kinh tế, ở đoạn cuối cùng là muốn báo cho Đại Vũ biết sứ giả A Tát Bố bọn họ đã tới biên cảnh Bắc Cương của Đại Vũ, lúc nào cũng có thể vào bái kiến vương thượng cả Đại Vũ.
Ở cuối mỗi phong thư đều có nội dung giống nhau, đều là lời thỉnh cầu yết kiến của A Tát Bố.
“Tuệ An nhân có biết lão hủ đã phiên dịch thành cái gì không?” Vẻ mặt Chương đại nhân hối hận: “Ta lại cho rằng A Tát Bố đang khoe khoang bọn họ đã kết giao với các tiểu quốc giáp với vùng Bắc Cương của Đại Vũ… Ta còn đang suy nghĩ vì sao bảy, tám năm qua đều phải cường điệu sự kiện này trong thư, thì ra là do ta đã hiểu sai ý tư… Nói cách khác, đại sứ của A Tát Bố hằng năm đều ở vùng Bắc Cương của Đại Vũ chờ triều đình triệu kiến nhưng không lần nào chờ được…”
Trình Loan Loan: “…”
Hai nội dung hoàn toàn khác nhau thế này mà cũng có thể phiên dịch sai thì cũng thật là quá đáng.
Nàng mở miệng nói: “Trong thư có nói đến cuối tháng năm thì bọn họ mới rời khỏi Nguyệt thị tộc ở biên cảnh Bắc Cương, lúc này viết một phong thư ra roi thúc ngựa đưa đến đó thì cũng không tính là quá muộn.”
“Ta thân là Hồng Lư Tự Khanh lại mắc phải sai lầm lớn như thế, cũng nhờ quốc lực của A Tát Bố không bằng Đại Vũ, bằng không đã sớm khai chiến vì bị làm lơ.” Chương đại nhân thở dài: “Chờ sau khi ta thỉnh tội với hoàng thượng thì hoàng thượng nhất định sẽ triệu kiến Tuệ An Nhân để nói về chuyện của A Tát Bố, chắc là mất khoảng ba, bốn ngày, Tuệ An Nhân trễ một chút hẵng quay về.”
Trình Loan Loan lập tức nói: “Đối với ngôn ngữ của A Tát Bố ta cũng chỉ biết được một ít da lông, cũng không dám đến trước mặt hoàng thượng khoe khoang…”
“Nếu Tuệ An nhân chỉ biết một chút da lông thì mọi người ở Hồng Lư Tự được tính là gì?” Chương đại nhân nghiêm túc nói: “A Tát Bố có vô số kỳ trân dị bảo, nếu có thể hình thành quan hệ mậu dịch ổn định với Đại Vũ thì cũng coi như là phúc của dân chúng. Nhưng bởi vì ta mà chuyện mậu dịch này đã chậm trễ suốt bảy, tám năm, Tuệ An Nhân mới nên là người ngồi ở vị trí Hồng Lư Tự khanh này…”
“Không không không, Chương đại nhân không thể nói như vậy được.” Trình Loan Loan mở miệng: “Ta chỉ hiểu biết một chút ngôn ngữ, các phương diện khác của A Tát Bố cái gì ta cũng không biết, nào dám so sánh với Chương đại nhân… Nếu Chương đại nhân đã nói như vậy thì ta sẽ ở lại kinh thành thêm mấy ngày, đến khi hoàng thượng triệu kiến thì ta biết gì sẽ nói đó, tuyệt không có nửa lời giấu diếm.”
Chương đại nhân đang muốn nói lời cảm tạ thì ngoài sân có một người đi vào.
Thẩm Chính xách theo bao lớn bao nhỏ bước vào, A Phúc ở phía sau cũng khiêng theo hai cái hòm, nhìn thấy mu bàn tay của A Phúc đã lộ hết gân xanh thì cũng biết đồ trong hòm không hề nhẹ.
“Nghĩa mẫu, con tìm vài thứ tốt mang về đây.” Thẩm Chính khoe khoang nói: “Đây là cho tổ mẫu và cha, cái này cho Triệu a gia, cái này cho Triệu a nãi, cái này cho lão sư… Sáng mai chúng ta xuất phát, trên đường đi nhanh một chút thì khoảng mười sáu, mười bảy ngày là có thể về tới nhà…”
Trình Loan Loan vội đánh gãy lời hắn: “Ta còn một chút việc ở trong kinh, cần ở lại thêm vài ngày…”
Lúc này Thẩm Chính mới chú ý tới Chương đại nhân đang đứng trong sân, hình như cũng hiểu được chuyện gì, mở miệng nói: “Không phải là Chương đại nhân thỉnh cầu nghĩa mẫu ở lại vài ngày đó chứ?”
Chuyện phát sinh ở lễ Vạn Thọ năm trước hắn cũng đã nghe người ta nói qua, biết nghĩa mẫu thêu ngoại văn lên thọ lễ, rất nhiều người đọc sách nói rằng vì để không bị cười nhạo là kẻ chân đất nên mới cố ý thêu lên ít ngoại văn, bọn họ còn vì chuyện này mà cười nhạo nghĩa mẫu, hắn suýt chút nữa là đã xảy ra xung đột với đám người nọ… Bây giờ xem ra nghĩa mẫu thật sự có hiểu biết một ít ngoại văn, bằng không Tam phẩm Hồng Lư Tự khanh tuyệt đối sẽ không chủ động đến gặp một Lục phẩm An nhân.
“Tuệ An nhân tinh thông việc đồng áng, lại còn hiểu biết một ít ngoại văn, thật sự làm cho người ta kinh ngạc.” Chương đại nhân cười nói: “Vì để xúc tiến kinh tế mậu dịch giữa Đại Vũ và A Tát Bố, hoàng thượng chắc chắn sẽ triệu kiến Tuệ An nhân, chờ sau khi gặp mặt hoàng thượng thì Tuệ An nhân trở về cũng không muộn.”
Trong lòng Thẩm Chính đã hiểu rõ.
Có thể khiến cho hoàng thượng triệu kiến thì chứng tỏ trình độ ngoại văn của nghĩa mẫu cũng không thua kém Hồng Lư Tự, nếu nghĩa mẫu có thể thúc đẩy kinh tế mậu dịch thì hoàng thượng nhất định sẽ cho nghĩa mẫu thăng quan…
Trước kia hắn cảm thấy lão cha cùng nghĩa mẫu rất xứng đôi, nhưng hiện tại hắn cảm thấy bước chân của lão cha quá chậm, căn bản không đuổi kịp nghĩa mẫu.
Trong lòng nghĩa mẫu có bá tánh, có quốc gia, tương lai không biết sẽ còn đạt đến bước nào…