Phiêu Kị Đại tướng quân trấn giữ kinh thành đã gần năm mươi tuổi, là quan nhị phẩm, khí thế rất mạnh mẽ, toàn thân mặc giáp đi về phía Trình Loan Loan.
Trình Loan Loan xoa xoa mồ hôi và tro bụi trên tay, hơi hơi uốn gối: “Gặp qua Đại tướng quân.”
Đại tướng quân cười lạnh: “Thì ra ngươi vẫn biết ở đây có Đại tướng quân trấn giữ, cứ cho rằng ngươi là Lục phẩm An nhân thì cũng không có tư cách tự tiện xông vào quân doanh, càng không có tư cách động thủ với người trong quân, người đâu, mang cho ta…”
“Chậm đã.” Trình Loan Loan ngẩng đầu: “Trước khi Đại tướng quân muốn xử lý thì xin trả lời ta vài vấn đề, thứ nhất, Diệp đại nhân là quan văn của Binh bộ, lại ngày ngày chạy tới quân doanh, chuyện này không hợp quy củ triều đình. Thứ hai, Diệp đại nhân không phải là người trong quân, xin hỏi, hắn lấy đâu ra tư cách xử phạt tiểu binh trong quân? Thứ ba, Diệp đại nhân cuồng ngôn với Thiệu đô úy, dĩ hạ phạm thượng, việc này sao lại dễ dàng cho qua? Thứ tư, bá tánh để nam đinh trong nhà vào quân là để báo đáp triều đình, đền đáp Đại Vũ, chẳng sợ hài tử c.h.ế.t trên sa trường, cũng kiêu ngạo vì hài tử là một quân nhân, nhưng hiện tại ta lại nhìn thấy hai hài tử này lại sắp c.h.ế.t trên chính mảnh đất Đại Vũ này…”
Nàng duỗi tay chỉ vào Triệu Tam Ngưu cùng Trình Bính.
Diệp Lệnh Ba tuy nhìn rất thảm nhưng vẫn còn sức mà kêu gào, mà Triệu Tam Ngưu vẻ mặt đã tái như người sắp chết, tình huống nhìn không được tốt lắm.
Nàng tiếp tục nói: “Hai hài tử này cũng không phạm phải bất kỳ sai lầm nào lại thiếu chút bỏ mạng, ta nghĩ đây không phải lần đầu tiên chuyện này xảy ra trong quân, Đại tướng quân nếu có thời gian này xử lý ta còn không bằng dùng nó để tra rõ xem rốt cuộc quân doanh này là quân doanh của ai… Trình Giáp, Trình Đinh, đỡ Tam Ngưu và trình Bính, chúng ta đi!”
Nàng xoay người đi về phía xe ngựa.
Người phía sau nàng lật đật đuổi theo, rất nhanh đều đã lên ba chiếc xe ngựa.
Binh lính nghe tin mà đến vây xung quanh đều sợ ngây người, Tuệ An nhân này quá trâu bò, chỉ là một Lục phẩm mệnh phụ của triều đình mà cũng dám ngang nhiên dạy dỗ Đại tướng quân!
Mà hiện tại bọn họ mới biết được thì ra mẫu thân của Triệu Tam Ngưu lại chính là Tuệ An nhân, thanh danh của Tuệ An nhân hiện giờ vô cùng lớn, nhưng làm sao thì cũng không phải đối thủ của Nhị phẩm Đại tướng quân, Triệu Tam Ngưu và nương hắn lần này khẳng định là không xong rồi…
“Tuệ An nhân này quá là kiêu ngạo!” Diệp phó đô úy cắn răng nói: “Đại tướng lúc còn trẻ luôn dốc sức vì nước, hiện giờ đóng giữ kinh thành, là người hoàng thượng rất coi trọng, dưới bầu trời này mà còn dám lên mặt với Đại tướng quân, phụ nhân này đúng là kiêu ngạo khiến người ta giận sôi người!”
Diệp Lệnh Ba nhe răng trợn mắt nói: “Nàng ta chỉ là một nông dân chân đất, thật sự cho rằng một chứ Lục phẩm An nhân lớn đến đâu hả, nàng ta tự mình tùm c.h.ế.t thì ta hà tất lại cho nàng ta được toàn tây… Ta phải đi về tìm cha, để cha truyền tin vào cung…”
Mà lúc này trời cũng đã hoàn toàn sẩm tối.
Trình Loan Loan ngồi trên xe, ánh mắt ngưng đọng.
Kiều ma ma thấp giọng mở miệng nói: “Lần này An nhân quá xúc động rồi, không nên đối nghịch với Đại tướng quân như thế, hoàng hậu nương nương e là cũng không lo được.”
Đám người các bà sở dĩ nghĩa vô phản cố đứng về phía của Tuệ An nhân là vì bọn họ biết rõ ràng đám người Diệp gia nhảy nhót làm trò hề không đáng sợ, mặc kệ Tuệ An nhân có gặp phải phiền toái lớn như thế nào thì hoàng hậu nương nương cũng có thể thu thập được cục diện rối rắm, nhưng hiện tại Đại tướng quân cũng bị liên lụy vào… Võ tướng Nhị phẩm, tay cầm thực quyền, chỉ nghe lệnh hoàng thượng, sợ là không dễ đối phó…
“Bởi vì Đại tướng quân quyền cao chức trọng nên hắn mới không dám lên tiếng, chuyện lần này rõ ràng là do Diệp gia ỷ thế h.i.ế.p người, Đại tướng quân nói chuyện giúp Diệp gia vậy cũng tương đương đưa mình vào cùng trận doanh với Diệp gia.” Trình Loan Loan cười cười: “Diệp gia cũng chỉ có một vị Ngũ hoàng tử mà thôi, thế nào, Đại tưởng quân đây là muốn ủng hộ Ngũ hoàng tử lên làm Thái tử sao?”