Trình Loan Loan lạnh mặt, quất phạch phạch phạch vài roi, nhưng tên khốn này lại mặc y phục bằng tơ lụa mà sức của nàng cũng không đủ lớn, căn bản là không tạo thành tổn thương quá lớn, nàng lạnh giọng mở miệng: “Lột y phục của hắn ra.”
Trình Giáp lập tức xé nát y phục của hắn ta.
“Phạch phạch!”
Roi quất trực tiếp lên da thịt khiến Diệp Lệnh Ba đau đến mức sắp ngất đi.
Đúng lúc này thì Diệp phó đô úy đột nhiên xuất hiện, nhìn thấy đệ đệ nhà mình bị người ta đè xuống quất roi thì lập tức không màng tất cả xông lên: “Dừng tay, nhanh dừng tay, phụ nhân đanh đá nơi nào dám tới quân doanh gây sự!”
Hắn vừa nói vừa rút kiếm xông thẳng tới chỗ Trình Loan Loan.
Đúng lúc này thì bốn thái giám, bốn cung nữ và hai ma ma đều tiến lên, nhanh chóng ngăn cản Diệp phó đô úy.
Một ma ma cúi đầu mở miệng: “Vị này chính là Tuệ An nhân, Diệp phó đô úy muốn ra tay với Tuệ An nhân sao?”
Diệp phó đô úy cả kinh, người này lại là Tuệ An nhân, đệ đệ này của hắn từ khi nào lại đắc tội Tuệ An nhân!
Sau khi Tuệ An nhân vào kinh thì được hoàng thượng và hoàng hậu nồng nhiệt triệu kiến, còn sáng lập Lãm Các gì đó, thanh danh vang dội khắp kinh thành, cứ cho là một Lục phẩm An nhân không có thực quyền thì cũng không nên trêu chọc vào.
“Ca, ta sắp bị đánh c.h.ế.t rồi, mau tới cứu ta!” Diệp Lệnh Ba kêu la thảm thiết: “Trực tiếp g.i.ế.c nàng, g.i.ế.c nàng, hậu quả ta sẽ gánh vác!”
Diệp phó đô úy cũng xem như còn giữ được bình tĩnh, hắn không dám c.h.é.m g.i.ế.c mệnh phụ triều đình, nhưng hắn có thể khiến cho Tuệ An nhân dừng bạo lực, nếu cứ đánh tiếp như vậy thì đệ đệ này của hắn sẽ hôn mê mất…
Hắn tiến lên lần thứ hai.
Mười người trong cùng tạo thành nửa vòng tròn vây quanh khiến hắn không tiến lên được nửa bước.
Hắn lạnh lùng nói: “Tất cả tránh ra cho ta, nếu không đừng trách lưỡi kiếm của ta thấy máu.”
Ma ma cúi đầu mở miệng: “Bọn ta là thân tín bên cạnh hoàng hậu nương nương, nếu Diệp phó đô úy làm bọn ta bị thương thì chính là đánh vào mặt hoàng hậu nương nương, Diệp phó đô úy cứ thử một lần xem.”
Sắc mặt Diệp phó đô úy xanh mét.
Khó trách Tuệ An nhân dám náo loạn quân doanh, thì ra là có hoàng hậu nương nương chống lưng.
Trước đó không lâu Vận tần bị hoàng hậu nương nương cấm túc nửa tháng, nghe nói là do vị Tuệ An nhân này châm ngòi ly gián trước mặt hoàng hậu…
Hoàng hậu nương nương cho Tuệ An nhân chỗ dựa nên Tuệ An nhân thành thanh đao của hoàng hậu nương nương dùng để đối phó với người Diệp gia, ý đồ khiến cho Vận tần thất sủng sao?
Hắn hít sâu một hơi nói: “Tuệ An nhân nương tay cho, nếu hắn phạm sai lầm thì sẽ có người trong quân xử trí, Tuệ An nhân nhúng tay vào việc quân không sợ bị người ta lên án sao?”
Trình Loan Loan hung hăng quất xuống một rôi, khóe môi lộ ra nét cười lạnh: “Hiện tại ta không phải Tuệ An nhân, mà là mẫu thân của một bị đánh hài tử sắp chết, ai dám làm tổn thương nhi tử của ta thì ta sẽ trả lại cho hắn gấp mười… Hắn đánh nhi tử ta ít nhất năm roi, ta đây phải đánh hắn đủ năm mươi roi, vừa rồi chỉ mới được hai mươi tám roi, Diệp phó đô úy đừng sốt ruột, cứ chờ cho một chút!”
Nàng giơ tay lên hung hăng quất xuống.
Nếu nàng có chút công phu của nam tử thì hơn hai mươi roi đã sớm khiến cho Diệp Lệnh Ba c.h.ế.t đi sống lại, bất quá cứ cho là sức lực của nàng không lớn nhưng cứ điên cuồng quất như vậy thì cũng khiến cho Diệp Lệnh Ba đau khổ không chịu được, trên thân đã chồng chất vết thương, có mấy chỗ bị chồng vết thương đã bong cả da thịt, nhìn qua rất thê thảm.
Nhưng nàng cũng không hề nương tay cứ tiếp tục đánh.
Diệp phó đô úy đen mặt, phụ nhân này quá độc ác, nghĩ rằng có hoàng hậu nương nương làm chỗ dựa thì coi trời bằng vung sao?
Hắn xoay người đi tìm Đại tướng quân chủ trì công đạo.
Đại tướng quân đang bàn công việc với mấy vị phó tướng thì nghe nói có người đại náo quân doanh, tức khắc không át được cơn giận, lúc hắn đi tới nơi thì toàn thân của Diệp Lệnh Ba đã toàn là máu.
Mà phụ nhân kia vẫn còn quất roi, miệng lẩm bẩm: “… bốn mươi chín, năm mươi!”
Sau khi Trình Loan Loan đếm tới năm mươi thì mới vất chiếc roi xuống, lúc này nàng cũng cảm thấy cánh tay của mình không còn sức lạnh, thì ra quất người cũng mệt như vậy.