Màu vàng của ánh chiều tà đã chiếu rọi trên thao trường.
Vốn dĩ đây là một cảnh rất đẹp nhưng trong lòng Trình Loan Loan lại đang nhỏ máu.
Nàng nhanh chóng bước về phía của Triệu Tam Ngưu và Trình Bính, Trình Giáp và Trình Đinh cũng nhanh chóng bước qua, lúc đang chuẩn bị cởi trói cho hai người thì một âm thanh từ phía sau truyền đến.
Sau khi Diệp Lệnh Ba bàn xong chuyện với Đại tướng quân thì lập tức đi tìm đường huynh Diệp phó đô úy của mình uống rượu, Thiệu đô úy bây giờ đã bị bắt nhốt trước mặt công chúng, bị giáng chức cũng là chuyện sớm muộn, Diệp phó đô úy sớm muộn gì cũng trở thành Diệp đô úy, hai người đi ăn mừng trước, uống một chút rượu.
Mới vừa vào tới thao trường thì Diệp Lệnh Ba đã thấy có người cả gan mở trói mở trói cho lũ chó săn của Thiệu Hoa.
Hắn ta tự mình ra lệnh trói bọn họ ở đó ba ngày ba đêm, bây giờ mới qua một ngày, là ai dám chống lại quân lệnh?!
Bất quá xem mấy người kia không giống như là người trong quân, lại còn có nữ nhân và lão bà tử…
“Người nào dám tự tiện xông vào quân doanh!”
Diệp Lệnh Ba híp mắt, nổi giận gầm lên một tiếng.
Trình Loan Loan ra hiệu bảo Trình Giáp và Trình Đinh tiếp tục mở trói, nàng quay đầu lạnh lùng nhìn Diệp Lệnh Ba.
Nàng trước nay không phải kiểu người có thù tất báo, lần trước Ngưng Lam bị đùa giỡn bên đường, vì cũng không xảy ra chuyện gì nên nàng đã bảo Ngưng Lam tránh ở trong nhà, tự nhiên có thể tránh được những phiền toái sau đó.
Chỉ là có đôi khi ngươi không tìm phiền toái thì phiền toái tự nhiên sẽ tìm ngươi.
Hơn nữa chuyện hôm nay đã không chỉ đơn giản là phiền toái, nếu không xử lý tên Diệp Lệnh Ba này thì từ nay về sau Tam Ngưu sẽ không có cách nào tồn tại ở quân doanh nữa, đây là ước mơ của Tam Ngưu, không thể để một kẻ cặn bã như vậy hủy hoại.
Một Lục phẩm Chủ sự lại còn có một muội muội là phi tần được sủng ái, để đối phó với Diệp Lệnh Ba quả thật có chút khó khăn.
Nhưng khó thế nào nàng cũng làm được.
“Nha, thì ra là ngươi.” Diệp Lệnh Ba nhận ra Trình Loan Loan, cười nhạo mở miệng: “Nhìn thấy ngươi thì ta lại nhớ ra rồi, nha hoàn lần trước đâu, không phải nói là bán cho bản quan sao, người đâu sao không mang qua đây!”
Hắn vừa nói ánh mắt vừa dừng lại trên người bốn cung nữ mà Trình Loan Loan mang theo.
Hắn vốn dĩ vừa uống rượu xong nên chút tâm tư này không thể nào che dấu, dâm đãng nói: “Bốn người này cũng được, xem như ngươi thức thời, bạc này thưởng cho ngươi!”
Hắn ta gỡ túi bạc và ngọc bội trên eo xuống, trực tiếp ném xuống đất.
Trình Loan Loan nâng chân dẫm lên ngọc bội, môi mỏng khẽ mở, gằn từng chữ một: “Bắt hắn lại cho ta.”
Trình Giáp cùng Trình đinh sau khi cởi trói cho hai người Triệu Tam Ngưu thì lui về đứng phía sau Trình Loan Loan, vừa nghe được mệnh lệnh của nàng thì lập tức tiến lên, một trái một phải đè xuống bả vai Diệp Lệnh Ba.
“Các ngươi muốn làm gì?!” Diệp Lệnh Ba không thể át được cơn giận: “Bọn trộm cướp từ đâu tới đây, dám tự tiện xông vào quân doanh còn chưa tính, còn dám ra tay với Binh bộ Lục phẩm Chủ sự, ai cho các ngươi lá gan này? Buông ta ra, buông tay, không buông cũng đừng trách lão tử không khách khí… A!”
Hắn ta còn chưa kịp nói xong lời uy h.i.ế.p thì đã kêu lên thảm thiết.
Hắn không thể tin nhìn về phía Trình Loan Loan, thấy trong tay nàng không biết từ khi nào đã xuất hiện thêm một chiếc roi, chiếc roi này vừa quất lên người hắn, tuy rằng không tới mức bong da tróc thịt nhưng cũng đau thấu tim.
Sự giận dữ của hắn xông lên tới đầu: “Ác phụ độc ác không sợ c.h.ế.t nhà ngươi dám ra tay với ta, ta thấy ngươi không muốn sống nữa rồi, người tới, người tới!!”
Hắn kêu vài tiếng nhưng không có ai chạy qua.
Bởi vì trước khi tới đây Trình Loan Loan đã đưa cho Trương Kim Bảo một cái rương thức ăn để dẫn hết mọi người trên thao trường đi nơi khác, hơn nữa tên Diệp Lệnh Ba này ở quân doanh vốn không được người ta ưa, ai cũng không muốn qua đây xem náo nhiệt rồi bị hắn ta ghi hận, có thể đi được bao xa thì đi.