Diệp gia chó cùng rứt giậu 2
Bởi vì địa vị thái tử ổn định, hậu vị của Hoàng hậu nương nương cũng cực kỳ ổn định, qua nhiều năm như vậy cũng không ai dám giở ý đồ xấu gì trước mặt Hoàng hậu nương nương.
Cho đến năm trước, sau khi Vận Tần mang long thai, liền thường xuyên không nể mặt Hoàng hậu nương nương, tiếp sau đó liền hạ sinh ngũ hoàng tử, Vận Tần lại càng vênh váo đắc ý, không đi thỉnh an là chuyện thường xảy ra, Hoàng hậu nương nương rộng lượng không tính toán chấp nhất với Vận Tần, nhưng những hạ nhân như bọn họ lại vô cùng oán giận, hiện tại mắt thấy Vận Tần sắp thất sủng, bọn họ có thể nói là vui mừng đến cực điểm.
Trình Loan Loan mỉm cười: “Diệp gia đương nhiên sẽ xong đời, nhưng vẫn là không đủ triệt để.”
Nếu nàng đã ra tay, hơn nữa còn náo động một trận lớn như vậy, vậy thì sẽ không lưu lại bất cứ tai họa ngầm nào.
Nàng đứng dậy nói: “Ta đi Duyệt Lãm Các một chuyến.”
Trình Giáp lập tức đi tới: “Chỉ sợ Diệp gia chó cùng rứt giậu, sau này An Nhân đi bất cứ nơi nào, xin hãy để thuộc hạ và Trình Đinh đi cùng.”
“Điều ta muốn chính là bọn chúng chó cùng rứt giậu.” Trình Loan Loan ngừng một lúc nói, “Các ngươi đi cùng ta ra ngoài, đến nơi đông người lại tách ra, để ta lại một mình.”
Triệu Tứ Đản vẻ mặt tràn đầy lo âu bước tới: “Nương, nhất định phải như vậy sao?”
Triệu Tam Ngưu từ trong phòng đi ra, mở miệng nói: “Nương, để con làm mồi nhử, con da dày thịt thô, chịu được đánh đập.”
“Đợi sau này nương già rồi, các ngươi hãy đứng trước thân nương chắn gió che mưa, bây giờ nương vẫn còn trẻ, chút chuyện này không là gì cả.” Trình Loan Loan mỉm cười với hai hài tử, xoay người nói, “Chúng ta đi thôi.”
Nàng mặc một xiêm y màu trắng, trên đầu có cài cây trâm bằng bạc, nhìn không khác các phụ nhân bình thường.
Trình Giáp và Trình Đinh lui lại phía sau ba bước, đi theo sau nàng.
Từ con hẻm đi ra, chính là đường chính của kinh thành, con đường này bất luận là lúc nào cũng đều rất náo nhiệt, bán thứ gì cũng có, Trình Loan Loan nhìn trái nhìn phải, từ từ bỏ lại hai hộ vệ đằng sau.
Nàng bước ra đường phố phồn hoa, nhạy cảm phát giác được sau lưng có nhiều thêm một cái đuôi.
Bờ môi nàng cong lên nở một nụ cười lạnh.
Cách nàng hơn mười mét, chính là Diệp Lệnh Ba và hai gã tay sai của Diệp gia.
“Thiếu gia, chúng ta vẫn nên quay về thôi.” Một gã tay sai đau khổ cầu xin, “Lão gia nếu biết thiếu gia lén chạy ra ngoài, nhất định sẽ nổi trận lôi đình.”
Diệp Lệnh Ba khắp mặt đều là vết bầm tím, những vết roi trên người vẫn chưa lành hẳn, đêm hôm qua lại bị lão cha hắn đánh cho một trận, mắt mũi không còn chỗ nào là lành lặn.
Mà hắn rơi vào hoàn cảnh này, tất cả đều nhờ độc phụ này ban tặng cho.
Trước khi Hoàng thượng chính thức hạ lệnh, hắn nhất định phải trút cơn giận trong lồng n.g.ự.c này ra ngoài!
Hắn cất bước đi theo bước chân Trình Loan Loan.
Một tên tay sai khác vội vàng nói: “Thiếu gia đừng kích động, cho dù muốn ra tay, cũng phải đợi khi người ít đi rồi mới ra tay, tuyệt đối đừng để người khác trông thấy, lại nhiều thêm một tội trạng…”
Kiến nghị này Diệp Lệnh Ba đã tiếp nhận.
Trình Loan Loan vẫn cứ đi tới cổng thành, cái đuôi phía sau vẫn chưa động thủ, nàng xem như không biết, đi ra khỏi cổng thành, khom người tiến vào hẻm Đức An.
Đây là một con hẻm phồn hoa nhất ngoài kinh thành, phía trước là con đường nhỏ tự phát hình thành, sau đó là viện có người ở, có nơi náo nhiệt, cũng có nơi không có người.
Nàng cố tình dừng chân một lúc ở nơi không có người, quả nhiên, tiếng bước chân đến gần, lại gần hơn một chút.
Nàng đột nhiên quay đầu lại, liền nhìn thấy ba người xuất hiện ở phía sau nàng, ở phía trước nhất là Diệp Lệnh Ba, chỉ là hắn mặt mũi tái xanh, hẳn là bị gia chủ Diệp gia đánh thành cái đầu heo rồi, khi đi đường, bước chân lảo đảo, xem ra chân cũng bị thương, quả thực là đáng đời.
“Thối nữ biểu tử, không ngờ tới đúng không, rơi vào tay của lão tử đây!”
Diệp Lệnh Ba méo miệng cười tà, vụt một tiếng, từ giữa eo rút ra một thanh đao.
Trình Loan Loan cũng mỉm cười, còn tự mình mang hung khí, tiết kiệm không ít công chuyện cho nàng.