Ngõ Đức An có rất nhiều người đọc sách cùng tiểu quan bát cửu phẩm ở, lúc này tới gần giữa trưa, đám người nhao nhao từ trong thành trở về.
Người đọc sách sóng vai nói chuyện trên trời dưới biển, một chút phụ nhân thì mua đồ ăn về viện tử chuẩn bị làm cơm trưa, bọn nhỏ chạy tới chạy lui trong con ngõ, cảnh tượng vô cùng giản dị.
Nhưng mà, ngay bên trong khung cảnh yên bình này, tiếng kêu thảm thiết đột nhiên truyền đến.
“Cứu mạng, cứu mạng —— ”
Một nữ tử m.á.u me khắp người đột nhiên từ trong một con ngõ nhỏ chạy đến, lảo đảo một cái té ngã trên đất, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ nhìn lại con ngõ.
Đám người ào ào vây tới, các nữ nhân đỡ Trình Loan Loan lên, các nam nhân thì lớn mật đi vào trong ngõ nhỏ.
Đi vào liền thấy m.á.u đầy đất, còn có một thanh đao lóe sáng, cùng ba gã nam nhân co quắp mà ngã trên mặt đất.
Ba nam nhân đang run rẩy, nhưng trên thân không có bất kỳ vết m.á.u nào, ngược lại là nữ tử đã đi ra ngoài, một thân máu, trên đầu là máu, trên mặt là máu, quần áo cũng bị m.á.u tươi nhiễm thấu.
“Bọn họ… Bọn họ muốn g.i.ế.c ta…” Trình Loan Loan mới mở miệng, trong mồm liền bắt đầu thổ huyết, “Ta, ta là Tuệ An Nhân, bọn họ là người Diệp gia, bọn họ muốn mưu sát ta… Ai đi báo quan giúp ta…”
Đám người lập tức xôn xao.
Tuệ An Nhân!
Người Diệp gia!
Đây không phải hai nhóm người đang đứng ở trên đầu sóng ngọn gió hay sao?
Thật không nghĩ tới, người Diệp gia vậy mà dám ở dưới ban ngày ban mặt ám sát Tuệ An Nhân, còn có vương pháp hay không!
Các phụ nhân nhiệt tình có mặt ở đây lập tức cùng nhau đi báo quan, còn có người muốn đưa Trình Loan Loan đến y quán.
Nàng thở hổn hển nói: “Trước tiên không đi y quán, đi báo quan trước, để Phủ Doãn đại nhân nhìn xem người Diệp gia có bao nhiêu phách lối…”
“Người Diệp gia quá không ra gì, trước đùa giỡn nha hoàn của Tuệ An Nhân, ngay sau đó thiếu chút đánh c.h.ế.t nhi tử của Tuệ An Nhân, bây giờ, Tuệ An Nhân cũng thiếu chút nữa mất mạng!” Một lão cha tức giận nói, “Đi, chúng ta đều đi Thuận Thiên phủ làm nhân chứng!”
Còn có người tìm xe ngựa tới, để Trình Loan Loan đi lên nằm, một vị phụ nhân ở bên cạnh chăm sóc.
Phụ nhân kia hốc mắt đỏ hồng: “Ta giống như Tuệ An Nhân, cũng là lớp người xuất thân quê mùa, cũng là quả phụ, cũng có bốn nhi tử, nhưng ta không có năng lực mạnh như Tuệ An Nhân, đến nay vẫn phải phát sầu về miếng cơm manh áo… Thời đại này quả phụ quá khó khăn, Tuệ An Nhân thật vất vả mới có thành tựu của ngày hôm nay, lại thiếu chút nữa c.h.ế.t ở trên tay người Diệp gia, Tuệ An Nhân yên tâm, ta nhất định sẽ làm chứng giúp ngài!”
Trình Loan Loan nằm ở trên xe ngựa, nội tâm có chút chột dạ.
Vừa nãy trong ngõ, lúc Diệp Lệnh Ba chuẩn bị động thủ, nàng liền rút gậy điện ra, ba đại nam nhân lập tức bị điện giật ngã xuống.
Sau đó, nàng từ bên trong không gian lấy ra bịch m.á.u đã sớm chuẩn bị, dùng hung khí Diệp Lệnh Ba mang tới xé rách bao máu, m.á.u lập tức tràn ngập toàn bộ ngõ nhỏ.
Để thật hơn một chút, nàng còn vẽ lên trên cánh tay của mình mấy vết thương, về phần tổn thương trên trán, bôi thêm một chút m.á.u liền nhìn không ra là vết thương thật hay là vết thương giả nữa…
Nàng biến bản thân thành một thân đầy máu, thoạt nhìn rất đáng sợ, kì thực, chỉ có cánh tay mới có cảm giác đau.
Những dân chúng rõ ràng cái gì cũng không thấy, lại nguyện ý vì nàng làm chứng, từ một loại phương diện nào đó mà nói, cũng coi như là nàng trước kia tích đức.
Xe ngựa chậm rãi chạy đến Thuận Thiên phủ.
Một đám người ầm ĩ tới báo án như vậy, Thuận Thiên phủ tự nhiên phải coi trọng.
Hai người trong cuộc đều bị mang tới —— Trình Loan Loan là bị “trọng thương”, Diệp Lệnh Ba là không biết nguyên nhân gì mà hôn mê bất tỉnh…