Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Thời tiết này càng ngày càng nóng, nàng sai Tề bà tử mua một cái quạt tự động về, thứ này được săn đón điên cuồng ở kinh thành, một cái quạt được chào giá năm, sáu lượng bạc, là đồ vật mới lạ chỉ có gia đình giàu có chân chính mới có thể sử dụng, ở phía trước cái quạt là một chậu băng, khí lạnh tỏa ra khiến cả người sảng khoái.
Tuy rằng cấm túc là bị giam cầm nhưng không thể không nói mấy ngày nay là mấy ngày thoải mái nhất từ khi tới kinh thành.
Mỗi ngày ăn ngủ, ngủ ăn, sau đó xem các loại sách địa lý, mỗi ngày trải qua vô cùng nhàn hạ.
Bởi vì nàng không thể ra cửa nên Tư Đồ Mạn mỗi ngày đều qua đây bầu bạn với nàng, nha đầu này là đứa thích nói chuyện, mỗi ngày đều ríu rít không yên.
“Mấy ngày trước đại tỷ của con khóc sướt mướt chạy về nhà, thì ra là mẹ chồng của đại tỷ lại cho tỷ phu nâng một nha hoàn lên làm di nương.” Tư Đồ Mạn lột một quả nho ở trong mâm, thở dài một hơi nói: “Lúc trước khi đại tỷ thành thân mọi người đều nói là trai tài gái sắc, duyên trời tác hợp, con cũng cho rằng đại tỷ sẽ hạnh phúc cả đời, lại không nghĩ rằng mẹ chồng của đại tỷ luôn nhét người trong phòng của tỷ phu… Con tính thử thì đây là di nương thứ tám từ lúc thành hôn tới giờ, đại tỷ con đã tám lần tức chết…”
Loại chuyện này Trình Loan Loan cũng không tiện mở miệng nghị luận.
Cổ đại vốn là tam thê tứ thiếp, chỉ cần nam nhân có bạc muốn nạp bao nhiêu di nương thì cứ nạp bấy nhiêu, người ngoài không có tư cách phán xét.
“Con cố ý nói chuyện này cho mẹ chồng.” Tư Đồ Mạn hạ giọng nói: “Nhị cô, ngài có biết mẹ chồng con nói gì không?”
Trình Loan Loan lắc đầu, nàng thật sự không thể theo kịp mạch não của Trình đại tẩu..
“Mẹ chồng con mắng đại tỷ phu một trận.” Tâm tình của Tư Đồ Mạn nhẹ nhàng hẳn: “Mẹ chồng nói trong thôn của bọn họ không có chuyện nạp thiếp, cho dù là có bạc cũng không thể làm loại chuyện bị người ta bàn tán sau lưng như vậy. Tướng công không phải là người sẽ nạp thiếp, mẹ chồng cũng không có ý nghĩ này, vậy không phải là từ nay về sau tướng công sẽ chỉ là của một mình con sao.”
Trình Loan Loan bật cười: “Nha đầu con nói chuyện đúng là không giữ kẽ gì hết.”
Tư Đồ Mạn ôm lấy cánh tay Trình Loan Loan: “Ngài là nhị cô mà, là nhị cô mà tướng công thương nhất, nói chuyện với nhị cô của mình mà còn phải che giấu sao.”
Cứ như vậy, mỗi ngày Tư Đồ đều đem một câu chuyện bát quái sang nói chuyện phiếm cùng Trình Loan Loan, rất nhanh cũng đã đến ngày khai trương Lãm Các.
Trước lối vào của hẻm Đức An treo một cái bảng chỉ đường, từ đầu hẻm đi đến cuối hẻm, sẽ thấy được một căn nhị tiến viện
Cửa lớn của căn nhà này đã được sửa sang, nhập cửa chính và cửa hông lại làm một, tạo thành một cánh cổng lớn, hai bên cổng lớn treo lụa đỏ, phía trên treo bảng hiệu, bất quá bảng hiệu kia đang bị phủ vải đỏ nên không biết bên trên viết gì.
Sáng sớm mà hẻm nhỏ đã tụ tập không ít người, cho xe ngựa ngừng ở đầu hẻm rồi đi bộ vào, trong ngoài đứng đầy người đọc sách.
Khi thời gian vừa đúng thì ba người Trình Chiêu, Thẩm Chính và Triệu Tứ Đản từ trong Lãm Các đi ra, bọn họ không mời quan viên đức cao vọng trọng tới tham dự, cũng không có bất kỳ người có thân phận nào tới cho mặt mũi, bọn họ tin tưởng vào hào quang của Lãm Các, không cần dựa dẫm vào bất cứ ai để nổi tiếng.
Sau khi tiếng pháo trúc vang lên thì vải đỏ được kéo xuống.
Trên biển hiệu đề năm chữ to Kinh Thành Duyệt Lãm Các.
Ở góc phải bên dưới của năm chữ này còn có bốn chữ nhỏ, là lạc khoản của người ghi biển: Đông Lưu cư sĩ.

Advertisement
';
Advertisement