Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Người kinh thành căn bản chưa từng nghe về vị Đông Lưu cư sĩ này.
Bất quá chữ viết của Đông Lưu cư sĩ này không tồi, cứng cáp có lực, ăn sâu vào gỗ ba phân, có nét đẹp nghiêm nghị mà xa hoa.
“Cảm tạ mọi người đã bớt chút thời gian đến ủng hộ!” Trình Chiêu đứng trên bậc thang, cất cao giọng nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên Lãm Các đón khách, mọi người có thể vào trong đọc sách miễn phí, nhưng mong mọi người nhớ kỹ, mỗi quyển sách trong Lãm Các đều không dễ dàng có được, nhất định phải yêu quý…”
Sau khi hắn nói xong thì nghiêng người sang một bên nhường đường, người đọc sách đứng dưới bậc thang từ từ tiến vào.
Lần này bọn họ tới đây chủ yếu là muốn nhìn một chút Lãm Các này rốt cuộc có tên tuổi như thế nào mà lại được hoàng hậu nương quyên tặng sách?
Lại nói, bọn họ cũng muốn biết nhiều phu nhân thế gia quyên tặng sách như vậy sẽ có thứ mà bọn họ muốn xem hay không, đến tột cùng có đáng giá để bọn họ làm thẻ hội viên ở đây không.
Từ cửa lớn đi vào là một khoảng sân không rộng lắm, bày đầy bàn ghế, phía sau là một bức tường có khắc ba chữ “tường công đức”.
Trên tường công đức này đều khắc tên người, đại khái chia làm ba bộ phận, bộ phận đầu tiên là tường công đức của các nữ tử thế gia, bộ phận thứ hai là tường công đức của các thư sinh, bộ phận thư ba là tường công đức của bình dân bá tánh, chỉ cần là người có cống hiến với Lãm Các thì đều sẽ được khắc tên lên trên.
Tất nhiên là sẽ không viết thẳng khuê danh của nữ tử lên đó, mấy thế gia phu nhân hoặc là để lại phong hào của mình, hoặc là để lại tên cửa hiệu, mà những nữ tử thường dân còn lại thì sẽ sử dụng họ của trượng phu và của chính mình ghép lại, hợp xưnglà mỗ mỗ thị.
Một đám người vây qua nhìn xem ai xếp hạng nhất, ai xếp hạng nhì.
“Yến Châu Quân, một ngàn quyển sách.”
Cái tên xếp ở vị trí đầu tiên này khiến người ta bàn luận sôi nổi.
“Vị Yến tiểu thư là người phương nào, sao chưa bao giờ nghe nói qua?”
“Ngươi đúng là kiến thức hạn hẹp, kinh thành chỉ có duy nhất một Yến gia, tự Châu Quân, đó không phải là đương kim hoàng hậu nương nương sao?”
“Trời ạ, thì ra là hoàng hậu nương nương thật sự quyên tặng sách.”
“Còn có Cung Nhã phu nhân quyên tặng tám trăm quyển, cũng chính là Lâm lão phu nhân, Lâm gia là thư hương thế gia, trong tám trăm quyển này hẳn là có những quyển chúng ta chưa từng thấy qua.”
“Đi đi đi, đến Tàng Thư Các nhìn xem, nếu không lát nữa sẽ bị người ta cầm hết.”
Đám người vây xem vừa đi thì một đám khác lại tiến lên.
Còn có một số người cũng đặc biệt tới tìm tên của mình trên tường công đức.
“Ta quyên có một quyển mà cũng được ghi tên lên tường công đức, Tuệ An nhân không có khinh thường ta.”
“Mau xem, tổ mẫu ta quyên tặng hai mươi quyển sách, tổ mẫu ta cũng có tên.”
“Sớm biết thế thì ta cũng quyên mấy quyển, tường công đức này nằm ngay hướng cửa ra vào, mọi người đều có thể nhìn thấy, đây là cơ hội tạo tên tuổi rất tốt nha.”
“…”
Lãm Các vừa khai trương được một canh giờ thì đã hấp dẫn càng ngày càng nhiều người tới.
Đa số đều tới xem Lãm Các, một số lại có nguyên nhân khác, chính là muốn xem khu vực mà Lãm Các tạo ra cho nữ nhân đọc sách.
Ở thời đại nữ tử không tài mới là đức thì chỉ có gia đình giàu có mới cho nữ tử đọc sách để quản việc nhà, mới có thể nhận biết được một chút chữ, nhưng sách mà bọn họ xem phần lớn đều là 《 Nữ đức 》, 《 Nữ giới 》, 《 Phu cương 》, mà nữ hài nhà bình dân đến cơ hội đọc sách cũng không có.
Trình Loan Loan cố ý nói với chưởng quầy tạo ra một khu riêng ở sân sau, trên kệ sách đặt một số tựa sách mà nữ tử có thể xem như sách địa lý, lịch sử, nhân vật truyền kỳ, kỳ văn truyền thuyết, nữ công, thời trang…
Đến buổi chiều thì một đám thế gia tiểu thư theo lời hẹn tìm đến.
Gia tộc các nàng cũng có người quyên tặng sách, các nàng đến đây trước tiên là muốn biết tên trưởng bối nhà họ có trên tường công đức hay không, thứ hai là cũng muốn nhìn thử xem có loại sách thật sự phù hợp với các nàng hay không.

Advertisement
';
Advertisement