Trình đại tẩu khi còn bé cũng không nhận ra mặt chữ, sau khi đến Trình gia, bởi vì Trình Chiêu ngày ngày đọc sách viết chữ, nàng ta mưa dầm thấm đất nên cũng sẽ nhận biết được một chút.
Nhưng nàng ta chỉ nhận biết được một số chữ đơn giản thường gặp, không biết viết chữ, càng không biết tính toán, nhìn sổ sách thì càng khỏi nói.
Nàng ta há miệng liền muốn cự tuyệt, nhưng mà vừa nghĩ tới nhìn sổ sách chính là quản tiền, để một nhi tức phụ mới vào cửa quản tiền tài của nhi tử, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không yên lòng.
Lỡ như ngày sau xảy ra mâu thuẫn gì, nhi tức phụ này cuỗm tiền của Chiêu Nhi đi làm sao xử lý.
Nghĩ tới đây, Trình đại tẩu lập tức nói: “Mặc dù ta không biết cái này, nhưng mà ta có thể học, luôn có thể học được đúng không.”
Tư Đồ Mạn mừng thầm trong lòng: “Mỗi ngày sau khi Duyệt Lãm Các đóng cửa, con sẽ để Vu chưởng quỹ dạy nương nửa canh giờ, mỗi ngày nửa canh giờ, hai ba tháng sau hẳn là học xong, đến lúc đó tướng công đến khảo hạch, chỉ cần tướng công gật đầu, về sau tất cả sổ sách nhà chúng ta đều giao cho nương quản lý.”
Chuyện này cứ quyết định như thế.
Mấy người tiếp tục đi làm những việc vặt vãnh của Duyệt Lãm Các.
Hôm nay người Trình gia đều đến, ngoại trừ Trình đại ca. . . Không phải là bởi vì vết thương chưa lành, là lão thái thái sợ hắn ra mất mặt xấu hổ, không cho phép hắn bước vào Duyệt Lãm Các nửa bước.
Hai hài tử của nhị phòng Trình gia, một người tên là Trình Tường, một người tên là Trình Thụy, đều chừng mười tuổi, sung làm hỏa kế đang chỉnh lý thư tịch.
Trình lão thái thái cùng Trình đại tẩu lau bàn quét rác làm việc vặt, Trình lão đầu tử phụ trách thủ vệ, để phòng có người mang thư tịch ra ngoài. . .
Tư Đồ Mạn thì ở quầy hàng chỗ cùng Vu chưởng quỹ kiểm kê tiền tài, hôm nay tiến vào miễn phí, nhưng từ nay về sau thì cần đóng tiền mới có thể tiến vào, có thể tính tiền theo số lần, cũng có thể làm thẻ hội viên, sau khi làm thẻ thì sẽ không giới hạn số lần tiến vào, nhưng nếu như muốn mượn sách ra ngoài thì phải nộp tiền thế chấp, dựa vào số ngày mượn mà tính tiền.
“Từ lúc khai trương đến giờ, người đăng ký thẻ hội viên tổng cộng 457 người, đều là làm thẻ tháng, cộng lại mười ba lượng, hơn bảy trăm văn tiền.” Vu chưởng quỹ gõ bàn tính nói, “Hôm nay tổng số sách cho mượn là 1,238 sách, tiền thế chấp mỗi cuốn là một lượng bạc, cộng lại 1,238 lượng bạc, lại có nước trà, nước sôi để nguội một văn tiền, nước trà bình thường ba văn tiền, nước trà hơi tốt một chút mười văn, hai mươi văn không giống nhau, phần tiền này tổng cộng bốn lượng hơn ba trăm văn tiền, tổng cộng là 1,256 lượng hơn một trăm văn tiền.”
Tư Đồ Mạn vui mừng nói: “Lợi nhuận một ngày đã kiếm về được tiền thuê đại viện một năm, tướng công rốt cục không cần bỏ tiền túi ra bù nữa.”
Vu chưởng quỹ tỉnh táo nói ra: “Số tiền này đa phần là tiền thế chấp thư tịch, phải trả lại.”
Tư Đồ Mạn chép lại các khoản thu sang một bản khác: “Ta đi nói cho nhị cô cái tin tức tốt này.”
Nàng hùng hùng hổ hổ đi đến nơi ở của Trình Loan Loan.
Trình Loan Loan mặc dù chân không bước ra khỏi nhà, nhưng trong nhà những người khác có thể đi ra ngoài, đã sớm kể với nàng tình huống rầm rộ ở Duyệt Lãm Các rồi.
Duyệt Lãm Các này mặc dù là lập ra vì học sinh bần hàn, nhưng bởi vì rất nhiều đại hộ nhân gia quyên tặng một số thư tịch trên thị trường không có cho nên cũng hấp dẫn rất nhiều con em thế gia, còn có rất nhiều tiểu thư thế gia vọng tộc cũng hẹn nhau đi đến tham gia náo nhiệt, có thể nói, ngày đầu tiên Duyệt Lãm Các khai trương đã tạo nên danh tiếng, chỉ cần ngày sau kinh doanh không xảy ra sự cố thì nhất định có thể đứng vững gót chân Kinh Thành.
Trình Loan Loan nhìn kỹ khoản thu một chút, mở miệng nói: “Không nghĩ tới nhiều người mượn thư tịch đi như vậy, hẳn là đa phần đều là người đọc sách có chút của cải.”
Tiền thế chấp mượn sách là một lượng bạc một quyển, mượn một ngày là hai mươi văn tiền, cái giá tiền này là vì ngăn chặn thư tịch mượn ra bên ngoài, bởi vì nếu có quá nhiều người mượn, sách trong Duyệt Lãm Các sẽ bị mượn hết, những người làm thẻ hội viện kia chẳng phải là chịu thiệt hay sao?