Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Tư Đồ Mạn nói: “Rất nhiều người mượn một lần chính là mười mấy cuốn, ví dụ quan trạng nguyên Phó gia kia, mượn mười lăm bản, đều là cổ tịch hiếm có, mười mấy quyển sách, hắn phải xem bao lâu, một quyển sách một ngày hai mươi văn, mười mấy quyển sách đây chính là một khoản tiền không nhỏ.”
“Sách ở Duyệt Lãm Các vẫn quá ít ỏi.” Trình Loan Loan chỉ vào khoản thu nói, “Khai trương chưa đến một khắc đồng hồ, mấy cuốn cổ tịch này đã bị mượn sạch.”
Phải biết, nàng chuyên tìm người chép lại cổ tịch bản độc nhất, mỗi quyển sách ít nhất là mười bản, kết quả đều bị kẻ có tiền mượn đi.
Con em hàn môn nghe danh mà đến đoán chừng ngay cả những cuốn sách này là cái dạng gì cũng không thấy.
Cũng may Duyệt Lãm Các giữ lại bản ban đầu, lại tìm người chép một chút mang ra là được.
“Để Vu chưởng quỹ chú ý một chút sách nào được mượn đọc nhiều nhất thì phải tìm người bổ sung kịp thời.” Trình Loan Loan khép danh mục lại, “Lại thêm dịch vụ đăng ký sách, ví dụ ai có muốn đọc loại sách nào mà Duyệt Lãm Các không có, tất cả đều nhớ kỹ, chúng ta sẽ chậm rãi nghĩ cách kiếm được quyển sách đấy.”
Tư Đồ Mạn gật đầu, ghi nhớ tất cả.
Liên tiếp mấy ngày, Duyệt Lãm Các càng ngày càng được hoan nghênh.
Mới đầu Trình Loan Loan dự tính nhân số hội viên là ba trăm người, kết quả những ngày này tính gộp lại hội viên vậy mà vượt mức một ngàn.
Mà viện tử Duyệt Lãm Các chỉ đủ chứa ba, bốn trăm người đồng thời đọc sách, thế là không thể không kêu dừng đăng ký thẻ hội viên, cũng may làm đều là thẻ tháng, tháng này vị trí eo hẹp một chút, tháng sau sẽ có thể khống chế nhân số hội viên, kiếm tiền là thứ yếu, chủ yếu là phải làm cho mỗi một hội viên ở chỗ này đọc sách cảm nhận được sự thuận tiện và thư thái.
“Nhị cô, mới ba ngày, đăng ký sách đã viết đầy một quyển rồi.” Tư Đồ Mạn cầm sổ của Duyệt Lãm Các tới, “Duyệt Lãm Các có rất nhiều sách cho nam nhân đọc, chủng loại cũng cực kỳ phong phú, nam tử ngược lại không có quá nhiều ý kiến, đa phần đề ý kiến là nữ tử. Một số tiểu thư thế gia thích xem nhân vật truyền kỳ, hơn nữa là nhân vật truyền nữ, nhưng truyện ký về nữ tử trong Tàng Thư các chỉ có mấy quyển, không phải Hiếu Giai hoàng hậu thì chính là Thái Bình công chúa. . . Còn có một số phụ nhân bình thường, bọn họ thích xem các loại sách về chuyện xưa, nhưng trước mắt chỉ có kỳ văn dị chí, nhưng dùng từ quá mức phức tạp, phụ nhân bình thường đọc những sách này không hiểu, hi vọng có thể có một số cuốn sách bình thường. . .”
Trình Loan Loan nâng cằm lên.
Niên đại này có thể có tư cách trở thành nhân vật trong truyện ký, tự nhiên chỉ có người trong hoàng thất, cùng một số người có tài năng xuất chúng trong dân gian, nội dung cần chân thực khảo chứng, quá trình quá phức tạp. . . Nàng cho dù muốn làm chút gì cũng chỉ có thể là có lòng không đủ lực.
Nhưng truyện thì ngược lại có thể thử một lần.
Cái này cũng đủ nói rõ, thế giới tinh thần của nữ tử thời đại này tương đối thiếu thốn trống rỗng, bọn họ muốn xem sách, thế nhưng trên thị trường chín mươi tám phần trăm sách đều là chuẩn bị cho nam tử, mà những sách này lại có đại bộ phận đều là phục vụ cho khoa cử khảo thí, cũng dẫn đến, nữ tử không có sách để đọc.
Trình Loan Loan nghĩ đến cổ đại của thế giới kiếp trước, có ra một bộ tạp kịch[1], tên là Tây Sương Ký.
[1] Một hình thức biểu diễn hài kịch thời Tống, thời Nguyên phát triển thành hí khúc, mỗi vở có 4 màn chính, đôi khi phần mở đầu hoặc giữa các màn có phần đệm. Mỗi màn dùng lời thoại và bắc khúc cùng vần cùng điệu. Lưu hành chủ yếu ở Đại đô (Bắc Kinh ngày nay). Thời Minh Thanh cũng có tạp kịch, nhưng mỗi vở không hạn chế chỉ có 4 màn.
Kể về một người thư sinh cùng tiểu thư Tướng phủ xông phá lễ giáo phong kiến, cuối cùng người hữu tình cuối cùng cũng về bên nhau, tạp kịch này bởi vì tình tiết khéo léo, nhịp điệu vỡ kịch chập trùng lên xuống, chất văn nổi bật, trở thành tác phẩm kịch nổi tiếng lúc bấy giờ, được vô số người ca tụng.
Nhưng mà, nàng đã ở thời đại phong kiến, vậy thì không nên viết câu chuyện xông phá lễ giáo phong kiến, lỡ sơ sẩy, rất dễ bị người đời vạch tội, nàng không muốn là kẻ địch vời toàn bộ người đương thời.
Nhưng người hữu tình cuối cùng cũng về bên nhau, đây là kết cục mà tất cả nữ tử đều tha thiết ước mơ, lấy cái này mà hướng tới, căn cứ vào phong tục bối cảnh của triều Đại Vũ, ngược lại có thể viết ra câu chuyện xưa mới. . .
Tối hôm đó, Trình Loan Loan gọi các cung nữ, nha hoàn trong viện tới.
Mọi người sắp xếp đứng vững, đây là lần đầu tiên Tuệ An Nhân đường đường chính chính gọi toàn bộ các nàng tới phát biểu, trong lúc nhất thời có chút đoán không ra Tuệ An Nhân muốn làm gì.
“Ai nấy đều khẩn trương như vậy làm gì.” Trình Loan Loan nâng cằm lên nói, “Đợt này ta ở nhà kìm nén muốn điên rồi, đêm qua lại còn mơ một giấc mơ, giấc mơ này rất thú vị, các ngươi đều tìm một nơi ngồi xuống, từ từ nghe ta nói.”
Đám người: “. . .”
Tuệ An Nhân quả thật là kìm nén muốn điên rồi lại muốn kể cho các nàng nghe chuyện trong mơ.

Advertisement
';
Advertisement