Lúc chạng vạng tối, ánh chiều tà màu quýt chậm rãi bắt lấy những tia sáng cuối cùng.
Trong viện treo đèn lồng đỏ, trên bàn đá bày trái cây điểm tâm, nha hoàn cung nữ bà tử bọn thái giám ngồi lại xung quanh.
Trình Loan Loan ngồi trên ghế nằm, chậm rãi bắt đầu kể chuyện xưa.
“Lại nói, ở một nơi gọi là Hải Châu. . .”
Ngưng Lam gan lớn một chút, hỏi: “Hải Châu là nơi nào, nô tỳ làm sao chưa từng nghe nói qua. . .”
“Khụ, chỉ là một địa danh thôi, ta nói bừa đó.” Trình Loan Loan tiếp tục kể, “Hải Châu có một hộ biệt thự nhân gia, họ Giả, ước chừng là tam tứ phẩm, trong nhà đích trưởng nữ dáng dấp hoa dung nguyệt mạo, sau khi được mười bốn tuổi, người đến cầu hôn nối liền không dứt, nhưng mà vị Giả tiểu thư này còn nhỏ đã định thông gia từ bé, là Chu gia đại thiếu gia môn đăng hộ đối. Chu gia cũng ở Hải Châu, Giả tiểu thư cùng Chu thiếu gia cùng nhau lớn lên, hai người tình thâm ý soạt, chỉ chờ đến mười sáu tuổi sẽ tổ chức hôn sự.”
“Nhưng vào năm Giả tiểu thư mười lăm tuổi, Chu gia lão gia tử lên chức, bọn họ chuyển nhà dọn đến Lương Thành, một đôi hữu tình cứ như vậy tách ra, chỉ có thể dựa vào phong thư giải nỗi tương tư. Lại không nghĩ tới, Chu lão gia tử đột nhiên c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, Chu gia rớt xuống ngàn trượng, không còn là môn đăng hộ đối với Giả gia nữa. . .”
Nói đến đây, nàng cố ý dừng lại một chút.
Ngưng Lam không kịp chờ đợi hỏi thăm: “Giả tiểu thư cũng không phải là muốn từ hôn đó chứ?”
Tề bà tử lắc đầu: “Tiểu thư trẻ tuổi sẽ không biết cái gì gọi là môn đăng hộ đối, lão nô cho rằng, hẳn là Giả phu nhân muốn từ hôn.”
“Lúc đầu Giả gia cũng không có ý nghĩ từ hôn, dù sao hai nhà là thế giao, người Giả gia không muốn làm loại chuyện bỏ đá xuống giếng kia.” Trình Loan Loan uống một hớp nước, tiếp tục nói, “Lại không nghĩ rằng, từ Lương Thành có một Hầu gia coi trọng Giả tiểu thư, Hầu gia là thân phận gì, Giả gia đắc tội nổi sao, dưới sự thăm dò nhiều lần và uy h.i.ế.p của Hầu gia, Giả gia không thể không viết một lá thư cho Chu gia, đề nghị từ hôn.”
“Giả tiểu thư ở trong nhà khóc đứt ruột, thậm chí nghĩ tới tìm chết. . . Mà lúc này, Hầu gia nói cho nàng, Chu gia vì khôi phục gia thế dòng dõi khi xưa mà leo lên trên tướng gia, tướng gia đang định gả tiểu nữ nhi của mình cho Chu thiếu gia, nghe được tin tức này, Giả tiểu thư cả người đều hỏng mất.”
“A phi, Chu thiếu gia thật sự không ra gì!” Dương bà tử mắng, “Một tấm chân tình của Giả tiểu thư đem cho chó ăn, thật sự là đáng thương.”
Ngưng Lam mở miệng nói: “Cũng may có Hầu gia ở bên Giả tiểu thư, Giả tiểu thư cũng không tính là quá đáng thương.”
Trình Loan Loan cười cười: “Vậy ta liền phải nói một chút chuyện ở Lương Thành đi, sau khi Chu lão gia tử qua đời, Chu thiếu gia càng thêm hăng hái đọc sách, hắn vốn có tài hoa, đầy bụng thơ văn, lúc thi hội rực tiếp đậu Hội nguyên, được tướng gia nhìn trúng, tướng gia lúc này mới muốn gả nữ nhi cho Chu thiếu gia, nhưng Chu thiếu gia nói rõ ràng hắn đã có vị hôn thê, kiên định cự tuyệt muối hôn sự này, thế là, Chu thiếu gia đắc tội tướng gia, tướng gia sử dụng thủ đoạn lấy đi thân phận Cống sĩ của Chu thiếu gia. . .”
“Vào lúc Chu thiếu gia giải oan cho mình, Hải Châu có người nói cho hắn biết, vị hôn thê của hắn cùng Tiểu Hầu gia đính hôn, cùng lúc đó, Chu thiếu gia nhận được hủy hôn thư của Giả gia. . . Đả kích liên tiếp khiến Chu thiếu gia cả người cũng hỏng mất. . .”
Ngưng Lam bịt miệng lại: “Trời ạ, đây cũng quá thảm rồi, rõ ràng hai người đều thích đối phương, vì sao không thể ở bên nhau.”
Kiều ma ma thúc giục nói: “An nhân, kế tiếp thì sao, xảy ra chuyện gì?”
Trình Loan Loan rất hài lòng với phản ứng của các nàng, tiếp tục kể chuyện xưa, đến tiếp sau chính là Giả tiểu thư bỏ trốn đến Lương Thành, mà Chu thiếu gia chạy về Hải Châu, hai người gặp nhau ở một tòa thành giữa đoạn đường đó, sau khi hữu tình người gặp nhau, những hiểu lầm kia tự nhiên là không tồn tại. . . Về sau nữa, được sự giúp đỡ của Giả tiểu thư, Chu thiếu gia trở lại Lương Thành tiếp tục giải oan cho mình, mà Hầu gia vì cảm động tình yêu của hai người bọn họ, giúp đỡ Chu thiếu gia rửa sạch oan khuất, cuối cùng Chu thiếu gia thi đậu tiến sĩ, khôi phục cửa nhà Chu gia, cưới Giả tiểu thư làm thê tử.
Kể xong câu chuyện, mấy cung nữ đều khóc, nước mắt chảy ào ào.
Trình Loan Loan dò hỏi: “Các ngươi cảm thấy câu chuyện này có chỗ nào cần thay đổi không?”
Ngưng Lam hít mũi một cái nói: “Giả tiểu thư quá thảm rồi, vì đi tìm Chu thiếu gia, một đường còn biến thành tên ăn mày. . .”