Được phong lục phẩm ti tân 1
Kinh thành vĩnh viễn không thiếu chuyện mới mẻ.
Mấy ngày nay, Duyệt Lãm Các lại một lần nữa trở thành đề tài chủ yếu mọi người nhắc đến sau khi trà dư tửu hậu.
“Nghe nói Tàng thư các dành cho nữ tử trong Duyệt Lãm Các có ra một bản sách truyện, gọi là Lê Hoa Duyên gì đó, chỉ có mười quyển, người muốn xem đều đã xếp hàng đến ba tháng sau.”
“Tin tức ta biết là như thế này, Lê Hoa Duyên có tổng cộng là mười quyển, chỉ cho mượn tám quyển, còn có hai quyển giữ lại ở Tàng Thư Các cho hội viên xem. Tuy nhiên người muốn xem thật sự quá nhiều, phải đi sớm một chút mới có thể đoạt được sách.”
“Rốt cuộc viết chuyện gì, sao nhiều nữ tử tranh nhau xem như vậy?”
“Nghe nói là chuyện xưa của một vị tiểu thư khuê các cùng một vị thiếu niên lang, viết rất động lòng người, có cơ hội nhất định phải đi xem một chút.”
“…”
Vu chưởng quỹ rất nhanh liền bận đến sắp điên luôn rồi, rất nhiều thế gia tiểu thư đến mượn sách, nhưng mấy cuốn sách đó đã sớm bị mượn đi, chỉ có thể đăng ký xếp hàng, số người xếp hàng chờ đến lượt đã kéo dài tới tận bốn năm tháng sau.
Mà hai quyển sách giữ lại ở Duyệt Lãm Các chuyên cung cấp cho hội viên, từ khi mở cửa sáng sớm đến tận khi đóng cửa, vẫn có người cầm đọc.
Trước kia hội viên của Duyệt Lãm Các, chín mươi tám phần trăm là nam tử, lại bởi vì “Lê Hoa Duyên” bùng nổ mà rất nhiều thế gia nữ tử cũng đến đăng ký hội viên. Số lượng hội viên trực tiếp tăng đến tám trăm người, cũng may nữ tử bình thường sẽ không lưu lại ở Duyệt Lãm Các để đọc sách quá lâu, bằng không viện này nhất định phải lập tức mở rộng.
Cùng lúc đó, các tiệm sách trong kinh thành cũng tìm tới cửa.
Vu chưởng quỹ biết quyển sách này sẽ có nhiều nữ tử ưa thích, nhưng không nghĩ tới thế mà lại nổi tiếng đến cỡ này. Một vài phu nhân thiên kim của đại quan nhất phẩm nhị phẩm thế mà cũng đến mượn đọc, thật sự là vượt qua tưởng tượng của hắn.
Sau một ngày bận rộn kết thúc, Vu chưởng quỹ lập tức đi tìm Trình Loan Loan báo cáo: “Có ba tiệm sách tới cửa bàn chuyện hợp tác, đều là muốn tranh thủ lúc quyển sách này vẫn còn đang xôn xao in một lượt bán ra, Tuệ An nhân cảm thấy thế nào?”
Trình Loan Loan vốn cũng có ý định in ấn.
Tuy nói hiện tại Duyệt Lãm Các kinh doanh rất tốt, nhưng trên thực tế doanh thu thu vào vẫn quá thấp, cho nên nhất định phải nghĩ cách kiếm thêm. Tiền kiếm được chia làm năm phần, ba người sáng lập bọn họ mỗi người một phần, một phần giữ lại cho Duyệt Lãm Các kinh doanh hàng ngày, cuối cùng là chờ sau khi đạt tới một số tiền nhất định, coi như là một khoản trợ cấp trợ giúp học sinh bần hàn.
Nếu in sách bán ra, sau này có thể coi như là một chuyện trọng yếu của Duyệt Lãm Các để làm.
“Ngươi cứ tiếp xúc thêm với cả ba tiệm sách này, chọn một người nào có thể hợp tác lâu dài được. Còn về vấn đề lợi tức, nhất định chúng ta phải chiếm bảy phần, ít hơn thì không bàn nữa.” Trình Loan Loan suy tư một chút rồi nói: “Mặt khác, chỉ được in bản đen trắng, nếu muốn xem bản có màu, cũng chỉ có thể đến xem ở Duyệt Lãm Các của chúng ta.”
Vu chưởng quỹ gật đầu: “Vậy phương diện giá cả thì sao?”
“Phương diện này để cho tiệm sách quyết định đi.” Trình Loan Loan cười cười: “Bọn họ là thương nhân kinh doanh thư tịch, am hiểu sâu sắc đạo lý kinh doanh, khẳng định sẽ không lỗ vốn, buông tay đi làm đi.”
Vu chưởng quỹ gật đầu, lập tức đi làm chuyện này.
Trình Loan Loan thì tiếp tục suy nghĩ về những câu chuyện mới. Những câu chuyện tình yêu cẩu huyết này ở trong đầu nàng có cả một đống lớn, nàng chỉ viết ra những nội dung đại khái, sau đó bảo Vu chưởng quỹ tìm người bổ sung thêm chi tiết, cứ theo phương thức kinh doanh của “Lê Hoa Duyên” là được, cho dù không quá nổi tiếng thì hẳn là cũng sẽ không thua lỗ.
Khi xây dựng câu chuyện, nàng tránh những nội dung thô tục, tăng thêm chút nhã thú, cố gắng tránh tên thật và chức vụ quan vị, tránh cho người ta so sánh rồi lại suy lung tung.
Bận rộn như vậy, đến giữa tháng bảy, thời tiết càng trở nên nóng hơn.
Trình Loan Loan bị cấm túc gần một tháng, ban đầu còn cảm thấy thoải mái tiêu dao, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, cả người cũng sẽ trở nên mốc meo.
Khi “Lê Hoa Duyên” còn chưa được in và phát hành ra thị trường, sứ giả nước A Tát Bố rốt cuộc cũng đến kinh thành.
Lần này sứ giả tới kinh thành, ngoại trừ A Tát Bố, còn có sứ giả Tịch Cơ Quốc. Hai đoàn xe thật dài từ cổng kinh thành tiến vào.
Sứ giả Tịch Cơ Quốc cứ mỗi ba năm đều đến kinh thành một lần, hơn nữa bởi vì Tịch Cơ Quốc cách Đại Vũ Quốc rất gần, tướng mạo của nhân dân hai nước kỳ thật cũng gần như nhau, thậm chí có một ít chữ viết cũng giống nhau, mọi người cũng không tò mò, cho nên phần lớn ánh mắt đều tập trung ở trên mặt sứ giả A Tát Bố.