Thúc đẩy mậu dịch A Tát Bố 1
Sau khi Hoàng thượng giá lâm, yến hội chính thức bắt đầu.
Trình Loan Loan ngồi ở trong góc, tạm thời không có ai nhìn chằm chằm nàng nữa, nàng liền vui vẻ ăn ngấu nghiến.
Mấy món ăn trong quốc yến này đều là sơn hào hải vị, bào ngư vây bụng, dưới tay ngự trù chế biến ra, nguyên liệu cao cấp được giữ lại hương vị tươi ngon nguyên thủy nhất, thêm một ít gia vị cực kỳ đơn giản, mỹ vị lần lượt nở rộ trong vị giác.
Sau khi tất cả mọi người ăn no được năm sáu phần, trên bàn mới bắt đầu có người nói chuyện.
Sứ giả A Tát Bố là khách quý ngày hôm nay, đề tài đương nhiên là xoay quanh A Tát Bố. Trình Loan Loan làm phiên dịch, được Hoàng thượng gọi đến phía trước.
Nàng đứng ở phía sau hai người đế hậu, phụ trách phiên dịch ngôn ngữ hai bên.
Đầu tiên là A Tát Bố biểu thị một trận tâng bốc với Đại Vũ Quốc, khiến cho Hoàng thượng bình thường hỉ nộ không hiện ra mặt cũng trở nên cao hứng hơn, ngay sau đó, A Tát Bố xuất ra thành ý của bọn họ, là từng rương từng rương châu báu cùng hoàng kim. Mấy thứ này ở quốc gia bọn họ rất phổ biến, ở Đại Vũ Quốc lại rất trân quý, bọn họ muốn dùng những thứ này trao đổi, lấy lương thực của Đại Vũ Quốc.
Trình Loan Loan trên mặt từ đầu đến cuối vẫn mang theo nụ cười tươi: “Hoàng thượng, mấy lời này của sứ giả A Tát Bố là hỏi, mấy chục rương châu báu hoàng kim này ở Đại Vũ Quốc có thể đổi bao nhiêu thứ.”
Vấn đề này, Hoàng thượng trả lời không được, vì thế giao cho Hộ bộ thượng thư đến hạch toán.
Hoàng kim ngược lại có thể tính ra giá trị, nhưng châu báu ngọc khí mấy thứ này, rất khó cho một cái định giá chuẩn xác.
“Tổng cộng là hai ngàn ba trăm lượng vàng, tương đương với hai vạn ba ngàn lượng bạc. Hiện giờ giá gạo trên thị trường là tám văn đến mười hai văn một cân, liền dựa theo mười văn để tính toán.” Hộ bộ thượng thư lạch cạch gõ bàn tính: “Nói cách khác, sứ giả A Tát Bố mang đến những hoàng kim này, tổng cộng có thể mua ước chừng hai trăm ba mươi vạn cân lương thực.”
“Hít!”
“Nhiều thế!”
Các quan viên ở đây đều hít một hơi thật sâu.
Rất nhiều người trong nhà cũng không thiếu hai ba vạn lượng bạc, nhưng bình thường cũng sẽ không lấy toàn bộ số bạc này mua lương thực, cho nên không có khái niệm rõ ràng.
Theo bọn họ biết, lương thực trong bốn kho thóc lớn nhất đông nam tây bắc kinh thành cộng lại, cũng có chừng năm trăm vạn cân mà thôi.
“Những châu báu ngọc khí này không dễ quy đổi thành ngân lượng.” Hộ bộ thượng thư sắc mặt ngưng trọng: “Nhưng dựa theo giá thị trường ở kinh thành, mấy rương trân bảo này, giá trị ít nhất cũng khoảng ba vạn lượng bạc.”
Phần định giá này, Hoàng hậu cảm thấy vẫn chưa thể hiện đúng giá trị của nó.
Nàng là nhất quốc chi mẫu, toàn bộ ngọc khí châu báu tốt nhất của Đại Vũ triều đều ở Khôn Ninh cung của nàng. Nhưng nhìn thấy những ngọc khí mà sứ giả A Tát Bố đưa tới, nàng mới biết được, thì ra thứ tốt cũng không phải chỉ ở Đại Vũ Quốc… Bích ngọc kia trong suốt lấp lánh, nếu làm thành khuyên tai đặt bán trên thị trường, sợ là ít nhất phải hơn một ngàn lượng bạc, còn có thủy tinh màu hồng nhạt kia, nàng thân là Hoàng hậu cũng chưa từng thấy qua loại thủy tinh nào đẹp như vậy.
Tất cả những thứ này cộng lại, ba vạn lượng bạc đều chỉ là phỏng đoán bảo thủ mà thôi.
Hộ bộ thượng thư nhìn về phía Trình Loan Loan: “Ti tân đại nhân, xin hỏi sứ giả A Tát Bố chỉ cần lương thực thôi sao?”
Nếu chỉ cần lương thực, tất cả lương thực ở kinh thành đều sẽ bán sạch, đây đối với Đại Vũ Quốc mà nói không phải là một chuyện tốt.
Nhưng nếu từ chối bán lương thực, như vậy, trao đổi mậu dịch giữa Đại Vũ Quốc và A Tát Bố có thể dừng lại ở đây…
Nhưng vừa nhìn thấy những ngọc khí tinh mỹ kia, bảo thạch lấp lánh, cũng không ai nguyện ý buông tay…
Trình Loan Loan vừa mới cùng người của nước A Tát Bố nói qua về vấn đề lương thực. A Tát Bố nằm ở phương bắc, cả năm có đến tám chín tháng đều rất lạnh, đất đai cằn cỗi, trồng cái gì cũng sản lượng thấp, lương thực là thứ trân quý nhất của quốc gia bọn họ. Bọn họ ngàn dặm xa xôi mà đến, chính là vì mang theo lương thực trở về, đây là sứ mệnh của bọn họ.
Nhưng Đại Vũ Quốc không có khả năng chắp tay bán đi năm trăm vạn cân lương thực, điều này nhất định sẽ khiến cho giá lương thực tăng vọt, tạo thành bất ổn trong xã hội.
Trình Loan Loan suy nghĩ một hồi, chắp tay nói: “Bọn họ đúng là chỉ cần lương thực, nhưng mà, thần sẽ cố gắng để cho sứ giả A Tát Bố nguyện ý đem châu báu ngọc khí chắp tay đưa cho chúng ta, đồng thời, Đại Vũ Quốc cũng tặng lại lễ vật, thế nào?”
Nếu là đi con đường trao đổi mậu dịch này, nhất định A Tát Bố chỉ cần lương thực, điểm này thì không cần phải nói thêm.
Nhưng nếu là tặng lễ vật, như vậy thì Đại Vũ triều cứ tùy tiện tặng gì cũng được. Chờ sau khi bọn họ kiến thức được đồ sứ, tơ lụa, son phấn, mỹ thực của Đại Vũ triều, lần mậu dịch tiếp theo, tuyệt đối sẽ không chỉ cần lương thực nữa.