Thúc đẩy mậu dịch A Tát Bố 2
Vừa nghe nói như vậy, Hoàng hậu không khỏi líu lưỡi.
Mấy thứ này vừa nhìn đã rất quý giá, A Tát Bố sẽ nguyện ý chắp tay tặng sao?
Hoàng hậu cho rằng Trình Loan Loan chỉ vì để ngồi vững cái chức vị ti tân đại nhân này nên nói khoác lác một phen.
Trong lòng nàng suy nghĩ, nếu đợi lát nữa Tuệ An nhân không đàm luận thành công, nàng nên cho Tuệ An nhân một bậc thang đi xuống như thế nào…
Trình Loan Loan khụy gối hành lễ, cất bước đi về phía sứ giả A Tát Bố.
“Các ngươi mang đến tổng cộng hai ngàn ba trăm lượng vàng, sau khi trừ đi thuế mậu dịch, những hoàng kim này có thể mua được ước chừng gần hai trăm vạn cân lương thực ở Đại Vũ Quốc, cần các ngươi sắp xếp ít nhất là mấy ngàn xe ngựa đến vận chuyển.” Nàng cười mở miệng nói: “Về phần bảo thạch ngọc khí, ở Đại Vũ triều, những gia đình phú quý không thiếu mấy thứ này, mà dân chúng bình thường cũng không dùng được những thứ này, cho nên, chỉ có thể mời các ngươi đường cũ mang về.”
Sứ giả A Tát Bố đều kinh hãi, những hoàng kim này lại có thể đổi lấy gần hai trăm vạn cân lương thực. Trời ạ, nhiều thức ăn như vậy, có thể làm cho quốc gia bọn họ bớt đói c.h.ế.t bao nhiêu người…
Bọn họ vốn tưởng rằng năm nay sẽ giống như mọi năm, không công mà trở về, lại không nghĩ tới, có thể mang về nhiều lương thực như vậy, bọn họ sắp thăng quan rồi!
Bảy tám sứ giả hô hấp đều dồn dập.
“Những châu báu ngọc khí này mang về quốc gia các ngươi, trên đường cũng phiền toái, còn chiếm mấy chiếc xe ngựa vô ích.” Trình Loan Loan đem vẻ mặt của bọn họ thu hết vào đáy mắt: “Ta lén nói cho các ngươi biết một chuyện, Hoàng hậu của chúng ta hình như rất thích viên thủy tinh màu hồng nhạt kia, nếu các ngươi nguyện ý đem thủy tinh này hiến cho Hoàng hậu, Hoàng hậu nương nương cao hứng, nói không chừng có thể cho phép A Tát Bố mỗi năm đến Đại Vũ triều tiến hành mậu dịch hai lần.”
Sứ giả A Tát Bố vừa nghe liền động tâm, một lần liền có hai trăm vạn cân lương thực, đến hai lần chẳng phải là có thể mang đi bốn năm trăm vạn cân lương thực, loại chuyện tốt này, ai sẽ cự tuyệt ngoài cửa đây.
Không chút do dự liền mở miệng: “Tặng, tặng hoàng hậu, những thứ khác cũng đều đưa cho hoàng hậu hết.”
Những loại bảo thạch này, ở quốc gia bọn họ rất phổ biến, tặng mấy cái rương lớn như vậy căn bản cũng không đau lòng.
Trình Loan Loan lập tức chắp tay về phía Hoàng thượng: “Sứ giả A Tát Bố nói, những châu báu ngọc khí này, tất cả đều đưa cho Hoàng hậu nương nương tôn quý của Đại Vũ triều chúng ta.”
Hoàng hậu ngây người, vậy mà thật đúng là đàm phán thành công sao?
Sứ giả A Tát Bố này cũng quá dễ bị lừa đi.
Trình Loan Loan tiếp tục nói: “Sứ giả A Tát Bố có tâm giao hảo với Đại Vũ triều, theo ngu kiến của vi thần, có thể ban thưởng cho họ những đồ vật tinh mỹ của Đại Vũ quốc ta, biểu hiện ra quốc uy của Đại Vũ triều chúng ta.”
“Tốt, rất tốt!” Hoàng đế rất hài lòng với biểu hiện của Trình Loan Loan, vung tay lên: “Thưởng cho A Tát Bố lăng la ngàn thớt, tơ lụa ngàn thớt, vải gấm ngàn thớt…Thưởng quan diêu sứ men xanh ngàn cái, sứ trắng ngàn cái, sứ nhũ trọc ngàn cái…Thưởng lá trà mao tiêm trăm cân, hồng trà cổ sơn trăm cân…”
Hoàng đế Đại Vũ triều tự nhận Đại Vũ Quốc đất rộng của nhiều, tuyệt đối sẽ không chiếm một chút tiện nghi nào của A Tát Bố. Những thứ này tổng lại, ít nhất giá trị bốn vạn lượng bạc, biểu hiện đầy đủ thực lực của Đại Vũ triều.
Mà mấy thứ này đều là những vật sản lượng caoĐại Vũ triều, đưa ra ngoài cũng không đau lòng.
Sứ giả A Tát Bố mừng rỡ, vội vàng tiến lên hành lễ, dùng thứ tiếng Đại Vũ sứt mẻ trực tiếp hô Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế…
Kế tiếp, chính là Chương đại nhân đưa ra hy vọng sau này A Tát Bố có thể đưa một ít vật phẩm khác tới đây, ví dụ như hương liệu, da thú, các loại hạt, trâu dê ngựa…… Hiệp ước cụ thể đương nhiên không phải hôm nay liền ký kết, mà là đàm phán với nhau ba năm ngày, lại ký tên xác định.
A Tát Bố đạt được nguyện vọng, sứ giả Tịch Cơ Quốc bên này cũng ngồi không yên. Bọn họ không ngừng tán dương mỹ vị của ẩm thực Đại Vũ quốc, đồng thời đề xuất tăng cường mậu dịch trên biển. Bọn họ muốn mua thêm lương thực tơ lụa lá trà từ Đại Vũ Quốc, đồng thời, cũng sẽ mang đến cho Đại Vũ Quốc càng nhiều đồ ăn là các loại hải sản.
Hai nước ngăn cách nhau bởi một vùng biển, đã bắt đầu giao thương mậu dịch từ hàng trăm năm trước, vậy nên những điều này cũng rất dễ nói chuyện.
“Trong khoảng thời gian này sở dĩ chúng ta xuất hiện ở Nguyệt thị tộc chính là vì để tìm kiếm giống loài trân quý của Nguyệt thị tộc.” Người dẫn đầu đoàn Tịch Cơ Quốc mở miệng: “Bắt đầu từ mùa xuân năm nay, chúng ta vẫn đi khắp các nước, tìm được rất nhiều loài động thực vật quý giá, trong đó có một phần chúng ta sẽ mang về Tịch Cơ quốc, cũng nguyện ý phân ra một phần tiến cống cho Đại Vũ Quốc.”
Hoàng đế gật đầu: “Mang lên xem.”
Người của Tịch Cơ Quốc đã sớm có chuẩn bị, lập tức đi xuống mang theo rất nhiều rương đi lên.
Rương đầu tiên được mở ra, bên trong có một đống hạt giống nhỏ.
Người Tịch Cơ Quốc giới thiệu: “Đây là một loại hoa cảnh ở nước Mã Lang ở hải ngoại, hoa màu vàng, người dân địa phương gọi là hoa cúc hoàng anh, bởi vì sức sống ngoan cường, chúng ta liền mua hạt giống, muốn trồng một mảnh biển hoa ở nước Tịch Cơ.”
Trình Loan Loan giương mắt nhìn lại, hạt giống kia nho nhỏ, hoàn toàn nhìn không ra là vật gì.
Vốn nàng không quan tâm đến chuyện này, nhưng không biết vì sao, có lẽ là bởi vì quốc nạn kiếp trước, nàng đối với nhân sinh của Tịch Cơ Quốc hoàn toàn không có hảo cảm gì.
Vì vậy, nàng mở hệ thống thương thành ra.
【Đinh! Phát hiện hạt giống hoa cúc hoàng anh Bắc Quốc, không có giá trị. 】
Trình Loan Loan nhướng mày, nếu chỉ là một giống hoa cúc bình thường thì đó chính là một vị dược liệu, nhưng nếu cộng thêm hoa cúc hoàng anh Bắc Quốc, vậy thì lại hoàn toàn khác. Đây là giống loài xâm lấn, ở nơi loài hoa này sinh trưởng, căn bản không có cây nông nghiệp nào có thể phát triển được, có thể hủy diệt cả một thôn.