Có mất ắt sẽ có được 1
Quảng trường Quảng Hòa.
Từ cửa hông của hoàng cung đi vào thì sẽ gặp quảng trường này, băng qua quảng trường là một vườn hoa rất lớn, tất cả hoa cỏ trong cung đều được trồng ở đây.
Lúc này đã sắp chạng vạng, ánh mặt trời dần tắt dưới nắng tà, rất nhiều hoa cỏ đã nở, hương thơm lan tỏa khắp bốn phía, bên trong khung cảnh mỹ lệ này một chiếc máy tuốt lúa đang được nâng từ trên xe ngựa xuống và đặt giữa quảng trường, cùng lúc còn có người gánh theo một thúng lúa đã gần ngả vàng tới đây, sắp tới mùa thu hoạch rồi, những hạt lúa vàng ươm khiến người ta cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Trình Loan Loan lại gần một chút để nhìn kỹ chiếc máy tuốt lúa kia.
Trước khi nàng tới kinh thành thì đã cùng đám người Lý đại nhân mở họp trong rất nhiều đêm, một đám người động não cuối cùng mới xác định được hình dạng cơ bản của chiếc máy tuốt lúa, nàng còn tưởng rằng mấy vị đại nhân này cần đến vài tháng mới có thể nghiên cứu ra, không nghĩ tới lại cho ra thành phẩm nhanh như vậy, có thể đưa tới kinh thành khoe khoang thì có lẽ các khía cạnh chi tiết cũng không có vấn đề gì.
Không có cách nào làm máy tuốt lúa tự động hoàn toàn, cần có một người đạp bàn đạp, một người cho lúa vào trong, trục xoay bên trong sẽ nhanh chóng chuyển động khiến cho lúa ma sát vào trục, tốc độ đạp bàn đạp phải nhanh, trong chốc lát bông lúa đã được tuốt xong, rơi vào thùng chứa bên trong. Một lát sau thì cả sọt lúa đã được tuốt xong.
Công bộ thượng thư trợn tròn mắt: “Ta nên nghĩ đến chuyện này sớm hơn… Khi nhìn thấy chiếc quạt gió bằng sức người thì đã nên nghĩ đến…”
Nguyên lý cơ bản của máy tuốt lúa rất giống với quạt gió bằng sức người, làm sao mà một người chuyên môn nghiên cứu các loại khí giới như hắn lại không nghĩ ra ý tưởng này.
Không thể nói hắn ngu ngốc, chỉ có thể nói hắn chưa bao giờ đứng trên góc độ của dân chúng để suy nghĩ làm cách nào để cho việc đồng áng trở nên nhanh chóng và thuận tiện hơn… Nếu thật sự có suy nghĩ này thì chiếc máy tuốt lúa kia chắc đã sớm được nghiên cứu ra.
Công bộ thượng thư lập tức quay đầu nhìn về phía vườn hoa bên kia.
Trên bãi đất trống có hai người của Công bộ đang mang theo mười mấy thái giám lắp đặt một bánh xe nước rất lớn, sau khi lắp xong thì đổ một xô nước lên đó, bánh xe nước lập tức chuyển động.
Nước chảy vào bồn hoa và men theo các con mương nhỏ chảy khắp mọi nơi.
Hoàng hôn rọi lên bánh xe nước tạo ra chiếc bóng trên mặt đất khiến nó càng trở nên to lớn tráng lệ.
Những vị quan Nhất phẩm Nhị phẩm đã trải không biết bao nhiêu việc đời ở đây bị làm cho kinh ngạc.
“Đây là bánh xe nước?”
“Thật sự không cần dùng sức người cũng có thể chuyển động được.”
“Quạt gió cần sức người, máy tuốt lúa cũng cần người thao tác, riêng cái bánh xe nước này thì thật nhẹ nhàng, thật thần kỳ.”
“Đầu óc của Tuệ An nhân phát triển như thế nào vậy, nghiên cứu quạt gió bằng sức người còn chưa tính, thế mà lại nghĩ ra được bánh xe nước, nếu dòng nước lớn hơn một chút, vận tốc quay nhanh hơn một chút thì nói không chừng bánh xe nữa này còn có thể tạo ra gió…”
“Nếu lúc trước Tuệ An nhân thăng quan quá nhanh khiến ta không phục thì hiện tại ta đã tâm phục khẩu phục.”
“Đúng vậy, dù sao ta cũng không nghiên cứu ra được đồ vật lợi hại như vậy.”
“…”
Sứ giả A Tát Bố và Tịch Cơ Quốc đã sợ ngây người, ở quốc gia của bọn họ chưa từng nhìn thấy qua đồ vật như thế này, mấy thứ này thật khiến người ta chấn động.
Khó trách Đại Vũ lại giàu mạnh như vậy, khó trách quốc thổ của Đại Vũ cứ liên tục được mở mang, bộ óc tinh tế có thể phát huy ở lĩnh vực nông nghiệp như vậy thì khẳng định cũng có thể dùng trong quân sự, nếu hai nước giao chiến thì chuyện quốc gia của bọn họ thành kẻ thua cuộc là không thể nghi ngờ
“Tốt, rất tốt!” Hoàng đế phát ra tiếng cười sung sướng: “Có hai loại vũ khí sắc bén này thì dân chúng Đại Vũ ta sẽ không còn phải chịu khổ khi làm việc đồng áng nữa. Tuệ An nhân, ngươi thật đúng Tuệ An nhân của Đại Vũ, bây giờ trẫm nhất định phải ban thưởng cho ngươi thật nồng hậu!”
Một đám triều thần vốn dĩ còn đang kinh ngạc lập tức khẩn trương.
Lần trước hoàng thượng dự định sắc phong cho Tuệ An nhân thành Ngũ phẩm Nghi nhân, bị rất nhiều đại thần khuyên can, lúc này xem ra là phong hào Ngũ phẩm Nghi nhân này sẽ không chạy đi đâu được.
Chỉ là một nông phụ mà trong vòng hai năm đã lên tới chức Ngũ phẩm, thật sự làm người khác ê răng, vị chua lập tức lan tràn, nhưng công lao của Tuệ An nhân đã bày ra trước mắt, bọn họ còn có thể nói gì nữa.