Có mất ắt sẽ có được 2
Trình Loan Loan tiến lên một bước, chắp tay nói: “Hồi bẩm hoàng thượng, bánh xe nước và máy tuốt lúa này chính là do Trâu đại nhân, Lý đại nhân, Dư đại nhân,… tổng cộng bảy vị đại nhân của Công bộ hợp lực nghiên cứu ra, đây là công lao của bảy vị ấy, không có liên quan gì tới vi thần, nếu hoàng thượng muốn ban thưởng thì hãy ban thưởng cho bọn họ.”
Tuy rằng nàng muốn nhận thưởng nhưng lại càng hy vọng những người có công đều được ban thưởng.
“Cũng thưởng cho bọn họ, ngươi cũng vậy.” Hoàng đế cười lớn nói: “Nếu không có ngươi bên cạnh chỉ điểm thì cái đầu gỗ của bọn họ cũng không nghĩ ra được những thứ tinh xảo như vậy.”
“Lời này của hoàng thượng rất đúng.” Hoàng Hậu cười mở miệng: “Tuệ An nhân liên tiếp lập công, tuy không phải là quá lớn lao nhưng lại cứu vớt bá tánh từ trong nước sôi lửa bỏng, ban thưởng cho Tuệ An nhân là cho thấy hoàng thượng quan tâm tới lê dân bá tánh, thần thiếp cho rằng lần ban thưởng này không thể qua loa.”
Lâm thái phó đối việc đồng áng không hiểu lắm, trước giờ vẫn luôn giữ im lặng, lúc này mới mở miệng nói: “Tuệ An nhân hiện giờ là quan Lục phẩm, có phải nên thăng một cấp không?”
Chương đại nhân lập tức phụ họa: “Tuệ An nhân là một người tài hoa, cũng phải nên có thân phận tưởng xứng thì mới có thể tiếp tục vì Đại Vũ mà cống hiến.”
“Không bằng chư vị đại nhân hỏi qua Tuệ An nhân một chút.” Hạ Hãn Hải đột nhiên mở miệng: “Trong toàn bộ Hồ Châu thì thân phận của Tuệ An nhân cũng đã đủ cao, Lục phẩm An nhân và Ngũ phẩm Nghi nhân có gì khác nhau sao? Tuệ An nhân không thể so được với người trong kinh thành, người nông thôn cần nhất không phải thân phận và địa vị, nếu ban thưởng thì nên ban thưởng hiện vật, hoàng thượng thấy thế nào?”
Hoàng đế cảm thấy lời này rất có đạo lý, người trong triều luôn tâm tâm niệm niệm lập công thăng quan, nhưng đối một phụ nhân thì chuyện này chưa chắc là nhu cầu lớn nhất.
Phụ nhân này còn có bốn nhi tử, đại nhi tử trồng trọt, tam nhi tử vào quân doanh, còn có một chất nhi ở Hàn Lâm Viện, nàng hẳn là muốn mưu cầu chuyện tốt cho hài tử…
Nghĩ đến đây, hoàng đế mở miệng nói: “Tuệ An nhân, ngươi muốn ban thưởng gì thì chỉ cần mở miệng.”
Trình Loan Loan cúi đầu, trên mặt không biểu cảm, trong lòng đã mắng Hạ Hãn Hải m.á.u chó đầy đầu.
Nàng vừa mới nhún nhường cho rằng công lao này thuộc về bảy vị đại nhân kia, nếu lúc này lại mở miệng muốn ban thưởng thì nàng sẽ trở thành người như thế nào?
Hạ Hãn Hải này vì muốn ngăn nàng thăng quan mà đào cho nàng một cái hố, vốn dĩ nàng đã chán ghét người cha khốn nạn này của Hạ Tiêu thì bây giờ lại càng thêm chán ghét.
Một đại nam nhân năm mươi tuổi lại nhắm vào một phụ nhân không có thực quyền như nàng, Hạ gia đời này cũng chỉ tới đó thôi.
Cũng may, nàng không phải vì thăng quan mà nghiên cứu mấy thứ này, bằng không bây giờ đã nghẹn chết.
Nàng chắp tay nói: “Vi thần là Tuệ An nhân, từ lúc trở thành Tuệ An nhân đã đem chữ Tuệ này khắc sâu vào tim, hoàng thượng cho vi thần sự tín nhiệm và bảo đảm, cho vi thần thân phận cùng địa vị, thậm chí nhà ở, hạ nhân, đất đai… của vi thần đều là Hoàng Thượng ban cho. Vi thần không có cách nào báo đáp, chỉ có thể nỗ lực làm thật nhiều việc cho bá tánh Đại Vũ, bá tánh an cư lạc nghiệp, giang sơn Đại Vũ được củng cố, đây mới là vi mong muốn của vi thần!”
Nàng dõng dạc hùng hồn nói một hơi.
Nét tươi cười trên mặt hoàng đế ngày càng sâu: “Đại Vũ ta có Tuệ An nhân thật đúng là phúc của bá tánh, là phúc của giang sơn, vô cùng may mắn…”
Hạ Hãn Hải lạnh lùng liếc Trình Loan Loan một cái, hắn còn tưởng rằng phụ nhân này sẽ yêu cầu ban thưởng gì đó, ở trước công chúng có cả sứ giả ngoại quốc, bất luận nàng ta muốn cái gì thì hoàng thượng căn bản khó mà từ chối, như vậy có thể chứng minh được phụ nhân này tham công.
Lại không nghĩ rằng nàng ta lại cự tuyệt cơ hội thăng quan thuận lợi như vậy… Tục ngữ nói, có mất ắt sẽ có được, phụ nhân này tuy rằng không thể thăng quan nhưng hoàng thượng và hoàng hậu hình như lại càng thích nàng ta hơn…