Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Tứ phẩm Cung nhân thì sao 2
Để Triệu Trình thị thăng liền hai cấp không chỉ là ban thưởng mà còn là một sự cổ vũ danh cho thế nhân.
“Nghe nói sở dĩ ruộng bông có thể mở rộng thành công không thể không kể đến công của đại nhi tử của Triệu Trình thị, nếu như thế…” Hoàng đế hơi suy tư một lúc rồi nói: “Phong trưởng tử của Triệu Trình thị làm Thất phẩm Chưởng miên Lệnh sử, điều hai Cửu phẩm Tư nông của Hộ bộ đến thôn Đại Hà chờ sai phái.”
Hoàng hậu cười rộ lên.
Vì trước nay Đại Vũ không trồng bông nên trước đó cũng không có cái chức Chưởng miên Lệnh sử này, hiện giờ lại vì nhi tử của Tuệ An nhân mà thiết lập một vị trí mới, đây là vinh dự rất lớn.
Nàng cười nói: “Khi nào tuyên chỉ?”
“Nếu tuyên chỉ ở kinh thành thì mấy lão già kia lại nói đông nói tây, nghe đến lỗ tai đều mọc kén.” Hoàng đế hơi hơi nghiêng đầu: “Minh công công, ngươi đi soạn chỉ đi, ngày mai xuất phát chạy trước một bước tới thôn Đại Hà Hồ Châu, chờ Triệu Trình thị về nhà thì lập tức tuyên chỉ.”
Minh công công hiểu rõ việc này chính là tạo thế cho Tuệ An nhân.
Hoàng thượng và hoàng hậu coi trọng Tuệ An nhân như vậy, xem ra sau này Tuệ An nhân sẽ còn thăng quan.
Hắn lập tức nói: “Nô tài lĩnh mệnh!”
Chuyện phát sinh trong cung Trình Loan Loan hoàn toàn không biết.
Nàng được một thái giám đưa ra cửa cung, dọc đường đều có treo đèn vô cùng sáng sủa.
Vừa tới cửa cung thì đã nhìn thấy Tề bà tử cùng Trình Giáp đang chờ nàng cạnh xe ngựa, nhìn thấy nàng đi ra thì cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.
Trình Loan Loan quay đầu nói với tiểu thái giám: “Vất vả công công.”
Nói xong thì lấy một, hai viên bạc vụn từ trong tay ấy đưa qua.
“Tạ Tuệ An nhân ban thưởng.” Tiểu thái giám vui vẻ nhận bạc: “Sắc trời quá tối, Tuệ An nhân trên đường cẩn thận một chút.”
Trình Loan Loan đi về phía xe ngựa, đang muốn bước lên xe thì phía sau đột nhiên truyền đền một giọng nói: “Tuệ an nhân, xin dừng bước.”
Nàng quay đầu lại thì thấy một nam nhân chừng ba mươi tuổi, toàn thân mặc y phục gấm màu tím, đầu đội ngọc quan, nhìn qua thì giống một quý công tử.
Nam nhân này nhìn hơi quen mắt, liếc nhìn vài lần thì nàng đoán được đây có lẽ là đích trưởng tử của Hạ gia, ca ca của Hạ Tiêu – Hạ Lăng.
Chỉ là nàng không thể lộ ra biểu cảm có quen biết, hơi nghi hoặc nói: “Xin hỏi ngươi là?”
“Tại hạ Hạ gia Hạ Lăng.” Hạ Lăng bày ra một bộ dáng khiêm tốn lễ độ: “Cung yến đã tan cuộc nhưng gia phụ chậm chạp chưa xuất cung, không biết Tuệ An nhân lúc xuất cung có gặp qua gia phụ?”
“Thì ra là tiểu Hạ đại nhân.” Trình Loan Loan cười nói: “Mười lăm phút trước Hạ đại nhân đã rời cung, hai người hẳn là đã để lỡ rồi.”
Nàng nói xong lập tức chuẩn bị rời đi, không muốn giao tiếp với người Hạ gia.
Hạ Lăng lại gọi nàng: “Nghe nói Tuệ An nhân là nhân sĩ của thôn Đại Hà Hồ Châu, hơn một năm trước, ta có một vị bằng hữu gặp nạn ở thôn Đại Hà, đến giờ không có tin tức, ta muốn hỏi Tuệ An nhân nơi mà bằng hữu ta rơi xuống, không biết Tuệ An nhân có biết không?”
Vừa nghe lời này thì ngón tay của Trình Loan Loan bất giác siết chặt.
Nàng không hề biến sắc quay đầu lại hỏi: “Không biết Tiểu Hạ đại nhân muốn hỏi thăm ai?”
Hạ Lăng lấy một bức họa cuộn tròn từ trong tay áo ra, chậm rãi mở ra trước mặt Trình Loan Loan.
Trong bức họa là một nam nhân trẻ tuổi, mặc y phục gấm, trên đầu cũng đội ngọc quan, bên hông không phải ngọc bội mà là một thanh trường kiếm.
Người này rõ ràng là Hạ Tiêu!
Trình Loan Loan hơi nheo mắt, vậy là Hạ Lăng đã biết nơi Hạ Tiêu rơi xuống nên cố ý tới thử nàng?

Advertisement
';
Advertisement