Trịnh Vọng Phong bám vào Hạ gia 1
Sau khi ngự y bắt mạch, khai một ít phương thuốc thì mới rời đi.
Hạ phu nhân trước sau vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, nha hoàn cẩn thận đút thuốc, sau khi ngừng ho ra m.á.u thì Hạ gia đại thiếu phu nhân La Kỳ lúc này mới đi ra nội thất.
Nàng nhìn về phía trượng phu, chầm chậm hỏi: “Nương rõ ràng không thể ăn tôm, vì sao lúc nãy không nói cho thái y?”
Hạ Lăng đột nhiên nhìn nàng: “Vì sao nàng biết?”
“Là, là…” La Kỳ có chút nghẹn lời, nhấp môi nói lắp: “Mười mấy năm trước Hạ Tiêu đã nói cho ta.”
“Hạ Tiêu… Nàng còn nhớ thương Hạ Tiêu!” Hạ Lăng lập tức thay đổi sắc mặt: “Nói, có phải nàng hối hận vì đã gả cho ta, nàng nói có phải hay không…”
La Kỳ đánh gãy lời hắn ta: “Những việc này đã sớm qua, hiện tại nói lại còn có ý nghĩa sao, nương nằm trên giường sống c.h.ế.t không rõ, hẳn là nên mời lang trung cao minh đến xem, còn việc nương kiêng ăn không thể giấu diếm nữa, lần này bệnh tới vồ vập có lẽ có liên quan tới chuyện này.”
“Nếu thái y đã khai đơn thuốc thì hẳn là không sao.” Hạ Lăng nhéo nhéo ấn đường: “Ta còn có chút công vụ muốn xử lý, ta tới thư phòng đây.”
La Kỳ rũ mắt nhìn hắn ta đi ra ngoài.
Nếu hỏi nàng có hối hận vì gả cho Hạ Lăng hay không thì trước ngày hôm nay nàng chưa từng hối hận, nhưng hiện tại, nàng hối hận rồi.
Một người đến mẫu thân của mình còn ra tay tàn nhẫn như vậy thì còn chuyện gì mà không làm được.
Chỉ là nàng không rõ, Hạ Tiêu đã chết, Hạ gia đều đã thuộc về Hạ Lăng, vì sao còn phải xuống tay với mẹ chồng…
Liên tiếp ba ngày, Hạ phu nhân vẫn luôn hôn mê, mà Hạ phủ cũng không có điểm gì khác thường.
Hạ Lăng ngồi ở trong thư phòng, sắc mặt trầm trọng cực độ.
Ngay cả tin tức thân sinh mẫu thân bệnh tình nguy kịch cũng không thể làm Hạ Tiêu hiện thân, đệ đệ này của hắn ta trong thời gian một năm ngắn ngủi mà đã trở nên nhẫn tâm như vậy.
“Đại thiếu gia!” Một thị vệ áo đen tiến vào từ cửa thư phòng, chắp tay nói, “Thuộc hạ dẫn người lùng sục trong kinh và ngoài kinh trong vòng mười dặm ít nhất ba lần mà cũng chưa tìm được tung tích của nhị thiếu gia, có phải… manh mối đã lầm rồi không?”
Hạ Lăng gõ mặt bàn, từ ngày đầu tiên nhận được tin tức hắn ta chưa từng hoài nghi tin tức bị lầm, bởi vì Hạ Tiêu cũng không phải quân đạo chích, lúc trước dựa vào quân công trở thành tướng quân Tam phẩm, ngẩng cao đầu cưỡi ngựa lớn vào kinh, có thể nói là nổi bật vô song ở kinh thành, chỉ cần là người từng sống ở kinh thành thì sẽ không nhận sai Hạ Tiêu.
Chẳng lẽ, Hạ Tiêu căn bản là không trở lại kinh thành?
Cũng đúng, kinh thành là địa bàn của hắn ta, Hạ Tiêu trở về chính là chui đầu vô lưới, chỉ có một con đường chết.
Hạ Lăng suy tư chừng nửa khắc, lúc này mới mở miệng nói: “Ngươi cẩn thận tra một chút có nhân sĩ của thôn Đại Hà Hồ Châu đang ở kinh thành, nếu có thì đưa tới gặp ta, nếu không có thì ngươi đích thân tới thôn Đại Hà một chuyến.”
Thị vệ áo đen dừng một chút: “Đại thiếu gia, thuộc hạ đột nhiên nhớ tới ở Hạ gia có một vị phụ tá họ Trịnh, từng nói qua là đồng hương của Tuệ An nhân, hắn hẳn là có chút quan hệ với thôn Đại Hà, có cần thuộc hạ gọi hắn đến không?”
“Lập tức mang đến!”
“Vâng!”
Trịnh Vọng Phong ở tại một hẻm nhỏ cách Hạ gia không xa, hắn là tứ giáp năm nay, là tiến sĩ hạng hai mươi bảy.
Tiến sĩ hạng này thuộc dạng trung bình thấp, đặt trong quan trường thì hắn sẽ bị sung quân đến làm quan ở nơi địa phương hoang vắng xa xôi hẻo lánh ở vùng tái ngoại, ở chỗ đó rất khó có được chiến tích, nói cách khác có khả năng đời này cũng chỉ dừng ở đó.
Cũng may trước kỳ thi đình hắn đã leo lên thuyền của Hạ gia, có Hạ gia làm trung gian nên hắn như nguyện được vào Lễ bộ, trước mắt làm một quan viên Thất phẩm, tuy rằng chức quan thấp không có tư cách thượng triều, nhưng ở trong lục bộ sẽ có không gian để thăng tiến, hắn đã rất vừa lòng.