Trịnh Vọng Phong bám vào Hạ gia 2
Buổi tối hắn trở lại chỗ ở, đang xem thư trong nhà gửi đến, mẫu thân tính toán tới kinh thành lo chuyện hôn sự của hắn, bất quá trong mắt mẫu thân của hắn chứa quá nhiều danh lợi, hắn càng muốn thỉnh cầu đại thiếu phu nhân giật dây cho hắn, chẳng qua chức quan hiện tại của hắn quá thấp, rất khó gặp được Hạ gia đại thiếu gia, chỉ có thể chờ vậy…
“Đại nhân, Hạ gia đại thiếu gia phái người tới mời ngài sang đó bàn chuyện.”
Gã sai vặt ngoài cửa tới thư phòng thông báo.
Trịnh Vọng Phong lập tức đứng dậy: “Thật sao?”
Không đợi gã sai vặt trả lời hắn đã lập tức lao ra, quả nhiên thấy được xe ngựa của Hạ gia, Hạ gia đại thiếu gia vậy mà lại phái xe ngựa tới đón hắn.
Trong lòng hắn mừng như điên, chắp tay với người vừa đến rồi mới lên xe, dọc đường đi hắn đều suy tư không biết Hạ gia đại thiếu gia tìm hắn làm gì, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra nguyên nhân.
Xe ngựa đi một lúc đã tới cổng lớn Hạ gia, hắn đi theo vào thư phòng của Hạ Lăng.
“Ngươi chính là Trịnh Vọng Phong?” Hạ Lăng lạnh lùng đánh giá hắn: “Là nhân sĩ của huyện Hà Khẩu Hồ Châu?”
Trịnh Vọng Phong cúi đầu: “Đúng là tại hạ.”
“Huyện Hà Khẩu cách huyện Bình An bao xa, lại cách thôn Đại Hà bao xa?” Hạ Lăng vào thẳng vấn đề: “Ngươi từng tới thôn Đại Hà chưa?”
Trịnh Vọng Phong cũng coi như lanh lẹ, vừa nghe mấy vấn đề này thì đã đại thiếu gia đang muốn hỏi tới Tuệ An nhân, có lẽ cũng muốn kéo Tuệ An nhân lên thuyền của Hạ gia.
Hắn không dám qua loa, khéo léo dùng từ nói: “Từ huyện Hà Khẩu tới thôn Đại Hà mất chừng hơn nửa canh giờ đi xe ngựa, cũng không tính là xa. Ở thôn Đại Hà có Tuệ An nhân, Tuệ An nhân có tổ chức yến hội vài lần nên gia mẫu cũng hay tới thôn, hạ quan cũng theo đồng học tới đó mấy lần.”
Hạ Lăng lấy bức họa ra: “Người này ngươi có quen không?”
Trịnh Vọng Phong tiến lên một bước, chỉ nhìn thoáng qua thì đã nhận ra: “Đây là Hạ sư phụ ở thôn Đại Hà, phụ trách dạy võ thuật cho thôn dân.”
“Hạ sư phụ?” Hạ Lăng cười lạnh: “Ngươi có biết tên hắn không?”
“Hình như là Tiêu Hạ, nhưng Tiêu sư phụ nghe cứ như tiểu sư phụ nên thôn dân đều tôn kính gọi là Hạ sư phụ.” Trịnh Vọng Phong cúi đầu nói: “Hạ sư phụ võ nghệ cao cường, đáng tiếc năm trước hình như đã rời khỏi thôn Đại Hà.”
“Tiêu Hạ, Tiêu Hạ, thú vị.” Hạ Lăng cười lạnh: “Xem ra cảm tình của vị Hạ sư phụ này với thôn Đại Hà không tồi.”
Trịnh Vọng Phong gật đầu: “Nghe nói năm trước lúc Hạ sư phụ rời đi thì người trong thôn đều khóc, mọi người đều nói thôn Đại Hà là ngôi nhà thứ hai của Hạ sư phụ, hy vọng Hạ sư phụ có thể sớm trở về…”
“Ngôi nhà thứ hai…” Biểu tình của Hạ Lăng càng thêm lạnh: “Thật là hay cho một ngôi nhà thứ hai!”
Hắn đột nhiên vung tay, đồ vật trên bàn đều rơi xuống đất.
Trịnh Vọng Phong khiếp sợ, không biết chính mình đã nói sai chuyện gì, gã sai vặt bên cạnh lập tức nói: “Trịnh đại nhân, tại hạ đưa ngài về.”
Trịnh Vọng Phong vừa thấy gương mặt Hạ Lăng vô cùng âm u, nào dám ở lâu, lập tức cáo từ đi ra ngoài.
Đi đến cửa Hạ phủ thì hắn đột nhiên sửng sốt.
Tiêu Hạ.
Hạ Tiêu.
Nếu hắn nhớ không lầm thì tên của Hạ gia nhị thiếu gia là Hạ Tiêu, cùng tên của đại thiếu gia tên tạo thành một chữ “Lăng Tiêu”.
Đại khái lúc Hạ gia nhị thiếu gia xảy ra chuyện một năm trước, vị đại thiếu gia này chật vật cầu tình khắp nơi, người trong kinh thành đều bị màn huynh đệ tình thâm này làm cho cảm động.
Nhưng nếu Tiêu Hạ chính là Hạ Tiêu thì phản ứng vừa rồi của Hạ đại thiếu gia không đúng lắm, thật sự là không đúng…
Nếu Hạ gia đại thiếu gia yêu quý đệ đệ như vậy thì khi biết được đệ đệ vẫn chưa c.h.ế.t nhất định sẽ vui vẻ, nếu đã không vui thì chứng tỏ là đang mong người đệ đệ này c.h.ế.t quách cho rồi.
Vậy tiếp theo Hạ đại thiếu gia sẽ làm gì?
Nếu phái người đến thôn Đại Hà tìm chỗ Hạ Tiêu rơi xuống, vậy thôn Đại Hà chẳng phải sẽ…
Thần sắc của Trịnh Vọng Phong lập tức trở nên nghiêm trọng.