Tấm lòng hiếu thảo của Hạ Lăng 1
Khi sắc trời vẫn còn tối đen, Trình Chiêu cũng đã rời giường xuất phát từ nhà đi tới bên ngoài cửa kinh thành.
Lúc này cửa thành đã xếp một hàng người rất dài, có người vào thành buôn bán, có người vào thành đi chợ, cũng có người giống như hắn, chuẩn bị vào thành để vào cung thượng triều.
Vì để vào thành sớm một chút, mỗi ngày hắn đều phải dậy sớm gần một canh giờ.
Lúc chân trời mới hé ra một tia sáng, cửa thành lúc này mới mở ra, đám người xếp hàng tiến vào.
Trình Chiêu cất bước đi vào, lúc này một bóng người quen thuộc đi về phía hắn: “Trình huynh.”
Người đi tới, là Trịnh Vọng Phong, hắn là quan viên thất phẩm, không cần lên triều sớm, trên người mặc bộ y phục màu đen sậm, lẫn trong đám người không hề có chút nào thu hút.
Trình Chiêu dừng bước chân: “Trịnh huynh sớm như vậy mà muốn ra khỏi thành à?”
Trịnh Vọng Phong nhanh chóng đi tới, tay trái vỗ lên cánh tay Trình Chiêu một cái, trong tay áo rơi ra một tờ giấy rơi trên cánh tay Trình Chiêu.
“Ra khỏi thành làm chút việc.” Hắn cười cười nói: “Trình huynh mặc một thân quan phục này thật khí thế, ngày nào đó hưu mộc, mấy đồng hương chúng ta cũng tụ tập một chút.”
Hắn nói xong liền rời đi.
Trình Chiêu cầm tờ giấy kia lên, mở ra, phía trên chỉ có một câu: “Chuyển lời cho Tuệ An nhân, thân phận của Hạ Tiêu đã bị Hạ đại thiếu gia biết được.”
Hắn sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía Trịnh Vọng Phong.
Thân ảnh Trịnh Vọng Phong đã lẫn vào trong đám người, hắn ta đang liên tục cảnh giác bên người xem có tai mắt của Hạ gia hay không. Cũng may, thân phận của hắn thấp kém, Hạ gia vẫn chưa coi hắn ra gì, đương nhiên cũng sẽ không tìm người giám thị hắn.
Hôm nay hắn mạo hiểm lớn như vậy để thông báo cho Trình Chiêu tin tức trọng yếu này, chỉ là bởi vì, lúc trước ở Vân tỉnh, nếu không phải nhờ có Trình Chiêu và Thẩm Chính, như vậy, nhất định hắn sẽ trở thành một trong những sĩ tử bị xóa tên. Trịnh Vọng Phong hắn chưa bao giờ là một người thích thiếu nợ nhân tình, hôm nay trả hết ân ngày đó, như vậy, khi cùng Trình Chiêu gặp nhau trên quan trường, hắn mới có thể ưỡn n.g.ự.c đứng thẳng.
Hắn là phụ tá Hạ gia, Trình Chiêu thì đầu nhập vào Lâm gia, bọn hắn đã chú định không ngồi trên cùng một con thuyền.
Sau này, có chuyện gì xảy ra, hắn cũng không cần phải nhớ đến tình đồng hương này nữa.
Bóng dáng của hắn vội vã mất hút trong đám đông.
Trình Chiêu giấu tờ giấy trong tay áo, lúc lên triều tâm thần vẫn không yên. Sau khi buổi tảo triều sớm kết thúc, vốn còn muốn đi Hàn Lâm viện làm việc, hắn bảo Phó Triết Lý hỗ trợ xin nghỉ, ra khỏi cung liền đi thẳng đến chỗ ở của Trình Loan Loan.
Chỉ là lúc này, Trình Loan Loan cũng không ở nhà, nàng tiến cung làm phiên dịch, đến buổi tối mới trở về.
Vì thế Trình Chiêu đành phải tiến cung lần nữa, không đi Hàn Lâm viện mà là chuyển hướng đến Hồng Lư tự, Hàn Lâm viện phục vụ hoàng quyền, là một tòa chủ điện trong cung, mà Hồng Lư tự thì ở nơi rất hẻo lánh.
Hắn thông báo với thái giám ở cửa mục đích đến đây, sau khi thái giám đi vào bẩm báo, lúc này mới dẫn hắn đi vào.
Hắn vẫn đi thẳng vào trong, dừng ở cửa thiên điện, bên trong không có sứ thần ngoại quốc, đều là các quan viên lớn nhỏ của Hồng Lư tự.
Người đứng ở phía trước, chính là Trình Loan Loan, người ngồi ở bên cạnh viết chữ, là Hồng Lư tự khanh Chương đại nhân, mà phía dưới, ngồi ít nhất hơn hai mươi quan viên.
“Một ít danh từ cơ bản thường dùng, trong từ điển Chương đại nhân đều có ghi chép, ta chủ yếu nói với mọi người về liên từ và ngữ pháp.” Trình Loan Loan nghiêm túc nói về cách dùng cơ bản của tiếng Anh: “Ngôn ngữ nói và viết của A Tát Bố có sự khác biệt rất lớn, chú ý xem những lời này…”
Nàng vừa giảng, vừa thở dài.
Không bao giờ nghĩ rằng nàng lại trở thành một giáo viên tiếng Anh, lại lên lớp giảng dạy cho một nhóm lão ngoan đồng.
Chủ yếu là không lâu nữa nàng sẽ rời khỏi kinh thành, nếu không giảng dạy những cách dùng ngữ pháp cơ bản này, nàng sợ Chương đại nhân sẽ thỉnh thoảng gửi thư tới “quấy rầy” nàng.