Tấm lòng hiếu thảo của Hạ Lăng 2
Mọi người ở bên dưới đều nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng còn ghi chép, còn có người không ngại học hỏi, bầu không khí lớp học cực kỳ tốt.
Một tiết học rốt cuộc chấm dứt, Chương đại nhân lại không định bỏ qua cho Trình Loan Loan, lôi kéo nàng hỏi một đống vấn đề. Sau khi được giải đáp, lúc này mới cầm câu ví dụ sang một bên nghiên cứu.
Trình Loan Loan rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi chốc lát, lúc này tiểu thái giám mới đi vào bẩm báo, nói Trình đại nhân Hàn Lâm viện tới.
Nàng ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, quả thật nhìn thấy Trình Chiêu đứng ở dưới bậc thang, vẻ mặt ngưng trọng.
Nàng lập tức đi ra ngoài: “Chiêu nhi, không phải ngươi đang làm việc ở Hàn Lâm viện sao, sao lại đến Hồng Lư tự, đã xảy ra chuyện gì à?”
“Nhị cô, chúng ta đi bên kia nói chuyện.” Trình Chiêu đi tới dưới tàng cây tương đối hẻo lánh, lúc này mới đem tờ giấy trong tay áo lấy ra: “Sau khi Trịnh Vọng Phong đến kinh thành, liền trở thành phụ tá của Hạ gia, đại khái là từ Hạ gia nghe được chuyện gì, sáng sớm hôm nay âm thầm đem tin tức này truyền cho ta…”
Ban đầu hắn cũng không biết Hạ Tiêu là ai, nhưng Trịnh Vọng Phong trịnh trọng như vậy, vả lại có liên quan đến Hạ gia kinh thành, hơi chút suy tư một chút, hắn liền hiểu chuyện gì xảy ra.
Nếu Hạ sư phụ ở thôn Đại Hà thật sự là nhị thiếu gia Hạ gia, như vậy chuyện này, có thể tương đối nghiêm trọng, cho nên hắn không dám trì hoãn chút nào…
Trình Loan Loan mở tờ giấy ra, trên mặt vẫn chưa xuất hiện cảm xúc dư thừa gì, tối hôm đó khi Hạ Lăng thăm dò nàng, nàng cũng đã đoán được Hạ Lăng đã biết hết thảy.
Mà bây giờ Hạ phu nhân “bệnh tình nguy kịch” cũng đã mấy ngày, Hạ Tiêu vẫn không xuất hiện, như vậy, Hạ Lăng nhất định còn có thể có hậu chiêu nữa.
Nếu như nàng là Hạ Lăng, như vậy, nàng sẽ dùng thủ đoạn gì đem Hạ Tiêu bức ra đây?
Trình Loan Loan suy tư một hồi, cũng không nghĩ ra nguyên nhân.
Trình Chiêu chậm rãi mở miệng: “Nhị cô, việc này ta có thể giúp được chỗ nào không?”
“Ngươi nhớ kỹ phải bảo trì khoảng cách với Trịnh Vọng Phong.” Trình Loan Loan dừng một chút nói: “Hắn đã sớm bước lên thuyền Hạ gia này, là người của Hạ gia, hôm nay lén thông báo cho ngươi tin tức này, có thể là hắn niệm tới tình đồng hương, cũng có thể là Hạ gia đại thiếu gia bày mưu tính kế cố ý thăm dò. Chiêu nhi, ngươi cứ tập trung làm tốt công việc của ngươi, không nên nhúng tay vào những chuyện này.”
“Nhưng mà nhị cô…”
“Không nhưng nhị gì hết.” Trình Loan Loan ấn bả vai hắn: “Ngươi vừa mới đi tới trên miếu đường, ngươi còn có một chặng đường rất dài phải đi, chờ ngươi đi tới một độ cao nào đó, đến lúc đó, cho dù ngươi không mở miệng, nhị cô cũng sẽ sai ngươi làm việc, được rồi, ngươi mau trở về Hàn Lâm viện đi.”
Trình Chiêu đành phải đi trước.
Trình Loan Loan tiếp tục ở lại Hồng Lư tự giảng bài, dạy xong kiến thức cơ bản cho mọi người Hồng Lư tự, sau đó cùng nhau xem xét hiệp ước với A Tát Bố. Vốn chuyện này hẳn là ngày mai lại đến làm, nhưng nàng có chút tâm thần không yên, thầm nghĩ sớm làm xong chính sự, như vậy có nhiều thời gian hơn để làm việc riêng.
Khi sắc trời tối đen, nàng mới rời khỏi Hồng Lư tự.
Đi tới cửa cung, Trình Giáp cùng Tề bà tử chờ đã lâu, nàng đỡ tay Tề bà tử bước lên xe, ngồi trên xe nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xe đi vào trong thành liền đi chậm lại, bên đường nhộn nhịp, rất nhiều người đi đường tụm năm tụm ba đang nói chuyện với nhau.
Đôi mắt của nàng đột nhiên mở ra: “Trình Giáp, dừng lại.”
Xe ngựa đột nhiên dừng lại, thanh âm nghị luận bên đường càng thêm rõ ràng.
“Hạ gia đại thiếu gia thật sự là có lòng hiếu thảo, thật sự làm cho người ta cảm động.”
“Tuy rằng nhi tử ruột của Hạ phu nhân là phản tặc, nhưng đứa con riêng này không tồi nha, có tiền đồ còn hiếu thuận nữa, có một nhi tử như vậy, nhắm mắt cũng viên mãn.”
“Mẹ ruột của Hạ đại thiếu gia cùng Hạ phu nhân là tỷ muội ruột thịt, vốn có quan hệ huyết thống, hiếu thuận cũng rất bình thường.”
“Ha ha, Hạ đại thiếu gia là quan viên chính tam phẩm của triều đình, ngươi đã gặp qua triều quan tam phẩm nào vì mẫu thân bị bệnh nguy kịch mà xin nghỉ một tháng chưa? Trong lòng Hạ đại thiếu gia, mẫu thân so với tiền đồ còn trọng yếu hơn nhiều.”
“Nghe nói Hạ đại thiếu gia xin nghỉ một tháng là vì đi Nam Dương tìm thần y chữa bệnh cho Hạ phu nhân đấy.”
“Đúng rồi, ta cũng nghe nói Nam Dương có một vị thần y, chuyên trị những bệnh kỳ quái kia, nếu có thể mời tới, Hạ phu nhân có lẽ sẽ được cứu…”