Nhân sâm cực phẩm tám trăm năm 1
Hồng Lư tự.
Trình Loan Loan đẩy nhanh tiến độ lên lớp, dạy theo kiểu nhồi vịt đem tất cả kiến thức cơ bản giảng hết một lần, hơn hai mươi quan viên phía dưới hăng hái múa bút thành văn, ghi chép lại những điểm kiến thức nàng nói.
“Học ngôn ngữ, chủ yếu vẫn là xem nhiều.” Nàng lấy một xấp giấy ra: “Đây là một ít văn chương tiếng A Tát Bố mà ta lúc rảnh rỗi viết ra, để lại Hồng Lư tự cho chư vị đại nhân chậm rãi xem. Ở đây còn có từ điển ngắn gọn mà ta chỉnh lý, không tính là hoàn chỉnh, nhưng ứng phó với thư từ hàng ngày qua lại đã đủ rồi…”
Chương đại nhân nghe ra một ít vấn đề, không khỏi mở miệng nói: “Tuệ An nhân đây là muốn đi rồi à?”
Trình Loan Loan gật đầu: “Cuối tháng tư đến kinh thành, đợi lâu như vậy, cũng nên trở về rồi. Hiện giờ ta cũng là một thành viên trong Hồng Lư tự, về sau có thư tín văn thư gì đó cần ta hỗ trợ phiên dịch, có thể cho người ra roi thúc ngựa đưa đến thôn Đại Hà ở Hồ Châu…”
Trong lòng mọi người thực sự không muốn, lại không biết nên nói cái gì.
“Ai, thiên hạ không có bữa tiệc nào là không tan, Tuệ An nhân đã cống hiến nhiều như vậy cho Hồng Lư tự, ta cũng không biết nên cảm tạ như thế nào…” Chương đại nhân thở dài một hơi: “Biết Tuệ An nhân sớm muộn gì cũng sẽ rời đi, ta đã sớm cho người chuẩn bị một ít đặc sản kinh thành, đợi lát nữa ta cho người đưa đến chỗ ở của Tuệ An nhân, còn xin đừng ghét bỏ.”
“Chương đại nhân đây là nói cái gì vậy chứ?” Trình Loan Loan thật lòng nói: “Nếu không phải Chương đại nhân dẫn đường, đời này ta sợ là cũng không có khả năng đi vào trong hoàng cung này. Ta gặp qua Hoàng Thượng, cũng gặp qua Hoàng hậu, thấy nhiều hậu phi như vậy, cùng với Thái tử phi, còn thấy nhiều trọng thần nhất phẩm nhị phẩm như vậy, chờ trở lại thôn Đại Hà, cũng đủ để ta thổi cả đời, ha ha ha.”
Nàng nói theo kiểu này, bầu không khí trở nên thoải mái hơn.
Mọi người vây quanh nói đùa một hồi, lúc này nàng mới đề nghị đi tìm Hoàng thượng cáo từ.
Nàng đã sớm hỏi thăm, lúc này Hoàng thượng đang ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, nàng lần đầu tiên chủ động cầu kiến, Hoàng thượng hẳn là sẽ không cự tuyệt.
Nàng được thái giám dẫn đường đến cửa ngự thư phòng, vừa nhìn thấy nàng, tiểu thái giám ở cửa lập tức đi tới: “Tuệ An nhân đây là?”
“Ta dự định lên đường trở về thôn Đại Hà, cố ý đến đây cáo từ Hoàng thượng.” Trình Loan Loan cười nói: “Không biết Hoàng thượng bây giờ có thời gian không?”
Tiểu thái giám lắc đầu: “Hồi Tuệ An nhân, Hoàng thượng đang cùng Thái tử điện hạ nghị sự, trong thời gian ngắn sợ là không có thời gian rảnh.”
Trình Loan Loan mơ hồ nghe được tiếng Hoàng thượng đang nói chuyện, nàng gật đầu: “Vậy ta đi gặp Hoàng hậu nương nương trước đã.”
Sau khi nàng đến kinh thành, Hoàng hậu vẫn rất chiếu cố nàng, nếu không phải thân phận hai người chênh lệch quá nhiều, nàng cũng muốn cùng Hoàng hậu làm bằng hữu, đương nhiên chỉ là ngẫm lại rồi bỏ qua.
Chỉ chốc lát sau đã đến Khôn Trữ cung, nói rõ mục đích tới, Chu ma ma lập tức dẫn nàng đi vào.
“Thần phụ bái kiến Hoàng hậu nương nương!” Trình Loan Loan hành lễ như bình thường, sau đó từ trong tay áo lấy ra một cái hộp: “Sau khi thần phụ vào kinh, Hoàng hậu nương nương an bài chỗ ở, an bài cung nữ thái giám chiếu cố sinh hoạt hàng ngày của thần phụ, còn ban thưởng vô số vàng bạc tài bảo, thần phụ cảm kích vô cùng. Thần phụ biết Hoàng hậu nương nương cái gì cũng không thiếu, nhưng không thể bởi vì như vậy, liền cái gì cũng không tặng, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thứ như vậy có thể làm cho Hoàng hậu nương nương để mắt tới.”
Hoàng hậu cười rộ lên: “Ngươi nói cũng làm ta tò mò, Chu ma ma, cầm lên xem một chút.”
Chu ma ma nhận hộp gấm trong tay Trình Loan Loan, cúi đầu đưa đến trước mặt Hoàng hậu, nhẹ nhàng mở ra, một cây nhân sâm thô to lập tức nhảy vào tầm mắt mọi người.
Nhân sâm vẫn luôn là thứ hiếm lạ, trên năm mươi năm đã rất hiếm có, tuy nhiên bình thường nhà giàu trên cơ bản đều sẽ cất giữ một cây nhân sâm trăm năm.
Trong cung vật tốt gì cũng đều có, nhân sâm trăm năm nhiều không đếm xuể, còn có nhân sâm cực phẩm hai trăm năm, năm trăm năm, những cực phẩm này đều ở trong tư khố của Hoàng hậu hoặc Hoàng thượng, vào thời điểm mấu chốt mới lấy ra cứu mạng.
Gốc nhân sâm lớn nhất mà Hoàng hậu từng gặp qua chính là nhân sâm vương năm trăm năm từ núi Trường Bạch tiến cống, nghe nói có thể khởi tử hồi sinh…
Nếu nhân sâm năm trăm năm có thể gọi là nhân sâm vương, như vậy nhân sâm mà Tuệ An nhân hiến lên thì gọi là gì… Sợ là ít nhất cũng phải một ngàn năm đi…