Nhân sâm cực phẩm tám trăm năm 2
“Đây là một nhánh nhân sâm mà thần phụ ngẫu nhiên lấy được, tìm lang trung đánh giá, nói là ước chừng khoảng tám trăm năm.” Trình Loan Loan cúi đầu nói: “Đây là nhân sâm cực phẩm hấp thu tinh hoa thiên địa nhật nguyệt, nên trình lên Hoàng hậu nương nương.”
Nhân sâm này, là nàng mua ở hệ thống thương thành, giá niêm yết là bảy trăm vạn, quy đổi thành tiền tệ Đại Vũ triều, là bảy ngàn lượng bạc.
Số tiền này vô luận đặt ở trước mặt ai, đều là một khoản tiền lớn, nhưng Hoàng hậu ban thưởng cho nàng nhiều thứ như vậy, những thứ đồ ban thưởng kia cộng lại khoảng chừng ba bốn ngàn lượng bạc, mà Hoàng hậu đối với nàng chiếu cố cùng cho nàng vinh dự, không cách nào dùng tiền tài đổi lấy được, tặng nhân sâm trị giá bảy ngàn lượng bạc, nàng không thiệt thòi.
“Tám, tám trăm năm, nhân sâm tám trăm năm…” Chu ma ma nói chuyện cũng trở nên lắp bắp: “Đây mới là nhân sâm vương chân chính nha.”
Hoàng hậu không dám đụng vào nhân sâm, phủ hộp gấm lên, ánh mắt nhìn về phía Trình Loan Loan lại có thêm vài phần chân thành: “Những thứ tốt như vậy ngươi đều có thể lấy ra hiến cho hoàng thất, đủ để chứng minh ngươi chân thành với hoàng thất, bổn cung cũng không có thứ gì tốt tặng lại cho ngươi, nhưng bổn cung có thể hứa hẹn, chỉ cần ngươi ở kinh thành một ngày, bổn cung sẽ bảo vệ ngươi một ngày.”
Trình Loan Loan lập tức nói: “Tạ phượng ân của Hoàng hậu nương nương, thần phụ xin khắc sâu trong lòng!”
Sau khi nói chuyện với Hoàng hậu một hồi, tiểu thái giám ngự thư phòng liền tới, nàng lập tức đứng dậy cáo từ, đi theo tiểu thái giám đến Ngự thư phòng.
Hoàng đế ngồi trên long ỷ, ánh mắt lạnh nhạt dừng trên người Trình Loan Loan: “Nghe nói mấy ngày nay Tuệ An nhân vẫn luôn dạy Chương ái khanh ở Hồng Lư tự học ngôn ngữ A Tát Bố, tiến triển thế nào rồi?”
“Hồi Hoàng Thượng, Chương đại nhân tuy rằng tuổi tác đã lớn, nhưng rất hiếu học, đã học cũng gần xong rồi.” Trình Loan Loan cúi đầu trả lời: “Thần phụ cầu kiến Hoàng thượng, là đặc biệt đến đây chào từ giã, ngày sau thần phụ mặc dù rời xa kinh thành, nhưng nhất định sẽ nhớ kỹ thân phận ti tân Hồng Lư tự, nhất định sẽ vì triều đình, vì Hoàng thượng mà phân ưu.”
Hoàng đế khép lại tấu chương trong tay, thanh âm rất nhạt: “Nói như vậy, ngươi là quyết tâm muốn trở về?”
Đại Vũ triều không phải không có nữ quan, nhưng đều là phục vụ ở hậu cung. Tuệ An nhân là nữ triều quan đầu tiên mà hắn phong, có thể lên triều nghị chính, có thể nói, đây là vinh dự lớn nhất trên đời này, đổi thành người bình thường, không phải nên tìm cách ở lại kinh thành sao, nàng thế mà lại đưa ra đề xuất muốn trở về?
“Thần phụ là nhân sĩ thôn Đại Hà huyện Bình An, tất cả thân nhân bằng hữu đều ở trên mảnh đất kia, đương nhiên phải trở về.” Trình Loan Loan trả lời: “Hơn nữa, thần phụ là người nông thôn gắn liền với ruộng đất, thích tiếp xúc với đất đai, cây trồng, cũng hy vọng có thể cống hiến nhiều hơn cho công việc nông nghiệp của Đại Vũ quốc…”
Hoàng đế nhìn nàng, kỳ thật trong lòng hắn là muốn giữ nàng ở lại kinh thành. Tài hoa của nàng, không chỉ có thể phát sáng phát nhiệt ở Hồng Lư tự, cũng có thể đi Hộ bộ, đi Công bộ, nàng có thể sáng tạo cống hiến lớn hơn… Nhưng bản thân nàng thích đất đai hơn, thích bầu trời tự do hơn, trói buộc ở kinh thành ngược lại không có lợi cho nàng nghiên cứu ra một ít đồ chơi mới mẻ.
Hắn gật đầu: “Trẫm sẽ an bài người hộ tống ngươi trở về thôn Đại Hà.”
“Hộ tống thì không cần, cái kia…” Trình Loan Loan nâng đầu lên một chút: “Lúc trước Hoàng thượng nói muốn ban thưởng cho thần, lời này có còn tính không ạ?”