Lấy được ban thưởng Hoàng Mã Quái 1
Hoàng Mã Quái là quan phục có màu vàng kim được ban thưởng cho các quan thần lập công cho triều đình
Khóe miệng của Hoàng đế hiện lên một nụ cười hứng thú.
Triệu Trình Thị này đều đã ở trước mặt quần chúng đám đông từ chối ban thưởng, vậy mà lại chủ động mở miệng đòi.
Hắn cũng muốn xem xem, nàng là muốn ban thưởng cái gì, thăng quan hay là phát tài, hay là cầu xin một chức quan cho nhi tử…
“Thần phụ tháng tư xuất phát đến kinh thành, đã hơn bốn tháng rồi, lần này trở về, không ít người trong thôn sẽ hỏi về chuyện ở kinh thành, kinh thành có rất nhiều quan chức quý nhân, nhưng thôn dân chỉ biết Hoàng thượng, vì vậy, thần phụ to gan xin Hoàng thượng ban thưởng Hoàng Mã Quái.”
Trình Loan Loan nói xong liền trực tiếp quỳ xuống.
Hoàng Mã Quái, có rất nhiều loại, có vài ngự tiền hộ vệ mặc Hoàng Mã Quái, đây là trang phục thông thường, còn có một loại, là “ban thưởng Hoàng Mã Quái” mà bách tính thường gọi, thường là người lập công, hoặc là chiếm được cảm tình của Hoàng thượng Thái hậu liền có thể nhận được vinh dự đặc biệt này, có một số người quan vị thấp một chút sau khi nhận được vinh dự đặc biệt, thậm chí có thể mặc Hoàng Mã Quái dạo phố, đây được coi là một việc làm rạng rỡ tổ tông.
Vinh dự cao hơn một cấp so với Hoàng Mã Quái là Đan Thư Thiết Khoán, cũng chính là kim bài miễn tử, đồ vật này cần lập công mới có thể nhận được, ví dụ như cứu giá, hộ quốc, đánh thắng trận, vân vân.
Nàng nghĩ đi nghĩ lại, muốn Hoàng Mã Quái sẽ tương đối chắc chắn.
Ngón tay của Hoàng đế điểm lên mặt bàn: “Hoàng Mã Quái không phải là đồ vật hiếm lạ gì, ban thưởng cho ngươi cũng được, nhưng trẫm lại không thích có người cố ý giả bộ ngớ ngẩn.”
Đầu của Trình Loan Loan lập tức chạm đất: “Vừa rồi những lời đó của thần phụ là điều thứ nhất, điều thứ hai là, sau khi đến kinh thành một chuyến, thần phụ càng nhận thức được thân phận của bản thân thấp kém đến nhường nào… Trước đây Diệp đại nhân suýt chút nữa lấy mạng nhi tử thần phụ, chuyện này khiến thần phụ đến nay vẫn mơ thấy ác mộng triền miên, nếu có được Hoàng Mã Quái, Diệp đại nhân còn dám không kiêng nể gì ai như vậy nữa không? Thần phụ không dám cố ý giả bộ ngớ ngẩn, cũng không dám cố ý lừa gạt Hoàng thượng, thần phụ chỉ là muốn tự bảo vệ lấy bản thân.”
Hoàng Mã Quái mặc dù chỉ là một bộ y phục, nhưng lại đại diện cho hoàng quyền, chỉ cần nàng mặc lên người, vậy thì sẽ không có ai dám động đến nàng nữa.
Nàng lần này đến kinh thành, lập được mấy công trạng lớn, một là thành công thiết lập quan hệ mậu dịch với A Tát Bố, hai là bánh xe nước và máy tuốt lúa từ Hồ Châu đưa tới lần trước, hai đại công đổi lấy một bộ Hoàng Mã Quái, Hoàng thượng chắc sẽ không tiếc chứ?
Hoàng đế phất phất tay: “Người đâu, ban Hoàng Mã Quái.”
Tiểu thái giám hầu hạ bên cạnh lập tức gật đầu đi làm, một lúc sau liền cầm đến một cái khay, trong khay để một bộ Hoàng Mã Quái màu vàng sáng rực, bên trên có hoa văn rồng và tường vân, toát lên vẻ thần thánh không ai có thể xâm phạm.
“Tạ Hoàng thượng ban thưởng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Trình Loan Loan không giấu được niềm vui lớn, không thể ngờ tới Hoàng thượng lại thực sự đáp ứng.
Hoàng đế ngồi ở trên vị trí cao, lạnh giọng mở miệng: “Đối với người lập công, trẫm từ trước đến nay sẽ không keo kiệt, nhưng nếu có người dám lấy lông gà ra làm lệnh tiễn (ý chỉ ra vẻ quyền lực) thì đừng trách trẫm không niệm tình cũ.”
Trình Loan Loan cúi người xuống, lớn tiếng nói: “Hoàng thượng yên tâm, thần phụ nhất định ghi nhớ Hoàng ân, vì Hoàng thượng phân ưu, vì triều đình góp sức, vì bách tính triều Đại Vũ mưu cầu hạnh phúc!”
Nàng thể hiện ra tấm lòng chân thành, sau đó mới cẩn thận nhận lấy Hoàng Mã Quái, lùi lại ba bước rồi xoay người lại, bước ra khỏi Ngự thư phòng.
Tiểu thái giám hầu hạ bên cạnh Hoàng đế đích thân tiễn nàng xuất cung, tiểu thái giám đó vừa rồi vẫn luôn ở trong Ngự thư phòng, vây quanh quan sát cả quá trình, hắn không thể không khâm phục lá gan của vị Tuệ An Nhân này, chắc hẳn là nữ tử đầu tiên từ xưa đến nay dám giơ tay ra tìm đến Hoàng thượng để xin ban thưởng.