Lấy được ban thưởng Hoàng Mã Quái 2
Đi tới cửa hoàng cung, Trình Loan Loan quay đầu về phía tiểu thái giám nói đa tạ, nàng đang định bước đi thì bỗng nhiên quay đầu: “Đúng rồi công công, mấy ngày nay tại sao không thấy Minh công công vậy?”
Nàng và Minh công công cũng coi như là người quen cũ, trước khi đi theo lý nên chào hỏi một tiếng, lần sau gặp mặt cũng không biết là khi nào.
Tiểu thái giám đó cười nói: “Minh công công không phải đã đi Hồ Châu, khụ…”
Hắn nói được một nửa liền đột nhiên dừng lại, ho khan một tiếng nói, “Hoàng thượng sắp xếp cho Minh công công đi làm chuyện khác rồi, tạm thời không ở kinh thành.”
Hoàng thượng tuyên chỉ sắp xếp Minh công công đi Hồ Châu, nội dung của ý chỉ chính là thăng quan cho Tuệ An Nhân, Minh công công đã nói, chuyện này phải giữ bí mật, không thể để Tuệ An Nhân biết tin trước, hắn suýt chút nữa đã lỡ miệng, thật nguy hiểm thật nguy hiểm.
Trình Loan Loan đang đắm chìm trong niềm vui khi có được Hoàng Mã Quái nên không hề chú ý tới sự khác thường của tiểu thái giám, nàng thưởng cho hắn ngân lượng rồi mới đi về phía xe ngựa.
Tề bà tử và Trình Giáp thấy đồ vật trong tay này, hai người đều kinh ngạc đến ngây người.
Hoàng Mã Quái, đây chính là phần thưởng mà chỉ có những người có công mới có thể nhận được, Tuệ An Nhân của bọn họ vậy mà cũng được ban thưởng một bộ.
“Theo lão nô được biết, cả kinh thành này, người được ban thưởng nhận được Hoàng Mã Quái không vượt quá mười người.” Tề bà tử áp chế tâm trạng kích động, mở miệng nói, “Chỉ cần mặc Hoàng Mã Quái lên trên người, chính là tương đương với thêm lên người Hoàng ân, ai cũng không dám động đến một cọng lông của An Nhân.”
Trình Loan Loan gật đầu, nàng chính là vì chức năng này mới da mặt dày đòi ban thưởng Hoàng Mã Quái.
Trên đường trở về trạch viện, hai người Triệu Tứ Đản và Thẩm Chính kích động đến không thành dạng gì.
“Nghĩa mẫu quả nhiên là được Hoàng thượng tín nhiệm sâu sắc, vậy mà lại nhận được một bộ Hoàng Mã Quái.” Thẩm Chính kích động nói, “Sau này mặc giấu Hoàng Mã Quái vào bên trong y phục, lần sau gặp phải tên hỗn trướng Diệp Lệnh Ba sẽ khiến hắn khóc đòi cha gọi nương.”
Triệu Tứ Đản ngước đầu lên nói: “Nương, Hoàng Mã Quái này là cho tam ca sao?”
Hắn luôn cảm thấy tam ca ở trong quân doanh rất nguy hiểm, nếu có được Hoàng Mã Quái có phải là sẽ không bao giờ có người dám động đến tam ca nữa?
“Đây là Hoàng thượng ban thưởng, không thể chuyển tặng.” Trình Loan Loan cười nói, “Ta đã chuẩn bị cho tam ca con bộ y phục khác, so với Hoàng Mã Quái còn hữu dụng hơn nhiều.”
Hoàng Mã Quái chỉ có ích đối với người của triều đình, bước lên chiến trường, đối với kẻ địch mà nói, Hoàng Mã Quái chính là một y phục thông thường, nói không chừng bởi vì màu sắc quá đỗi diễm lệ mà trở thành mục tiêu công kích, áo chống đạn mới là lựa chọn tốt nhất.
Nàng sai người cất Hoàng Mã Quái đi, nhìn hai hài tử phía trước nói: “Sáng sớm ngày mai ta sẽ khởi hành trở về thôn Đại Hà, hai người các con ở kinh thành có thể lưu lại thêm mấy ngày rồi xuất phát.”
Triệu Tứ Đản ngừng lại: “Nương trước đây không phải nói mùng tám tháng tám mới đi sao?”
Thẩm Chính cũng nói: “Chức quan mà con mưu cầu kia vẫn còn vài ngày nữa mới có tin tức, nghĩa mẫu không thể đợi thêm chút nữa rồi xuất phát sao?”
“Không được, không thể đợi thêm nữa.” Ánh mắt Trình Loan Loan nghiêm túc, “Có một số chuyện bắt buộc phải trở về xử lý sớm một chút, để tăng tốc hành trình, những đồ vật ta mua đều không mang theo nữa, còn có những con vật mới mà Tịch Cơ quốc tiến cống cũng phải để các con giúp mang trở về… Ta sẽ thỉnh cầu Hoàng thượng sắp xếp người hộ tống các con về thôn, các con trên đường về đi cẩn thận, không cần vội.”
Sắc mặt của Thẩm Chính cũng nghiêm túc lên: “Nghĩa mẫu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Triệu Tứ Đản có ý đoán một chút: “Có phải là có liên quan đến sư phụ không?”
“Tứ Đản, con còn nhỏ, không cần lo lắng chuyện này.” Trình Loan Loan nhẹ nhõm mỉm cười, “Tiểu Chính, sau khi ta khởi hành trước, những chuyện to nhỏ ở kinh thành này đều giao hết cho con, tất cả mọi người, còn có tất cả đồ vật, nhiệm vụ của con là phải mang tất cả về thôn Đại Hà, con có thể đáp ứng nghĩa mẫu không?”
Thẩm Chính đứng thẳng người lên: “Con nhất định không phụ ủy thác của nghĩa mẫu.”
Trình Loan Loan gật đầu: “Vậy con bây giờ đi một chuyến đến Trình gia, để Trình Đinh cùng ta trở về thôn.”
Lần này quay về, nàng chỉ định dẫn theo Trình Giáp và Trình Đinh, hai người bọn họ có công phu, đến thôn Đại Hà có thể phát huy sở trường, còn về những người khác, vẫn là cùng với đa số người từ từ trở về đi.
Thẩm Chính cũng ước gì người có công phu cùng đi với nghĩa mẫu, lập tức lên xe ngựa đi đến Trình gia ở ngoài kinh thành.