Đêm đã vào khuya.
Viện tử Trình gia vẫn còn sáng đèn, Trình Chiêu cùng Tư Đồ Mạn ngồi ở trong sân, Vu chưởng quỹ đang báo cáo tình hình của Duyệt Lãm Các.
Nửa tháng trước sau khi in ấn « Lê Hoa Duyên » năm ngàn bản đưa ra thị trường, đưa ra thị trường không đến năm ngày đã bán sạch, tiệm sách định giá là một lượng tám đồng một quyển, năm ngàn quyển chính là chín ngàn lượng bạc, Duyệt Lãm Các thu bảy phần lợi nhuận thì là 6,300 lượng bạc, số bạc này chia cho các khoản năm phần, rơi vào Trình Chiêu trong tay chính là hơn một ngàn hai trăm lượng.
“Đại nhân, tiệm sách bên kia có ý là, có thể in ấn thêm một vạn quyển đưa ra thị trường nữa hay không. . .” Vu chưởng quỹ báo cáo xong hết các khoản thu chi, tiếp tục nói, “Đây không phải Tuệ An Nhân đã trở thành vị quan nữ đầu tiên của triều Đại Vũ sao, Duyệt Lãm Các là Tuệ An Nhân dẫn dắt nên, « Lê Hoa Duyên » này cũng là câu chuyện Tuệ An Nhân nghĩ ra được, sách này nếu như cầm ra bên ngoài Kinh Thành bán, hẳn là còn có thể kiếm thêm được một khoản nữa. . .”
Trình Chiêu gật đầu: “In ấn thêm không có vấn đề gì, nhưng nhất định phải chú ý, chất lượng giấy in nhất định phải giống như đợt đầu tiên, không thể tăng giá bừa, tuyệt đối không thể để danh tiếng của Duyệt Lãm Các bị ảnh hưởng. . .”
Tư Đồ Mạn cầm bảo thảo trên bàn lên: “Bản thảo của những câu chuyện do nhị cô nghĩ ra để cho người bổ sung một chút chi tiết, dựa theo quy củ cũ, trước tìm người viết hoàn chỉnh câu chuyện, vẽ tranh minh họa thật đẹp, lại chép ra mười bản đặt ở Duyệt Lãm Các thử xem hiệu quả thế nào. . .”
Mấy người đang nghị sự thì cửa viện bị gõ.
Bà tử đang quét rác lập tức kéo cửa ra, cười nói: “Là Thẩm thiếu gia tới.”
Thẩm Chính hùng hùng hổ hổ đi tới: “Trình huynh, buổi sáng ngày mai nghĩa mẫu sẽ lên đường trở về thôn Đại Hà, để Trình Đinh cùng về.”
Trình Chiêu còn chưa lên tiếng, Trình lão thái thái ngồi ở trong sân may đế giày bỗng nhiên ngẩng đầu: “Nàng ở Kinh Thành vui vẻ sung sướng, làm sao lại đột nhiên muốn rời đi?”
Bà ta mặc dù luôn ở ngoại ô kinh thành, nhưng chuyện phát sinh trong kinh thành cái gì cũng biết, nhị khuê nữ này của bà ta vừa đến Kinh Thành liền gây ra không ít chuyện, trước đó bà ta còn nơm nớp lo sợ theo, về sau phát hiện, nhị khuê nữ này luôn có thể biến nguy thành an, bây giờ, lại còn trở thành tấm gương của vô số phụ nhân bà tử, liền. . . Có chút không hợp thói thường.
Nếu như bà ta có thành tựu như vậy, nhất định sẽ sống c.h.ế.t ở lại Kinh Thành, ai còn về cái vùng nông thôn rách kia. . .
“Chuyện của nghĩa mẫu xong xuôi, tự nhiên muốn trở về.” Thẩm Chính nhìn về phía Trình Chiêu, “Trình huynh, mấy việc buôn bán huynh lấy danh nghĩa của Trình Đinh thực hiện đã xử lý xong chưa?”
Trình Chiêu gật đầu.
Bởi vì Trình Đinh là người của nhị cô, sớm muộn cũng sẽ về bên người nhị cô, cho nên sau khi kết hôn, hắn liền đem tất cả việc buôn bán chuyển đến dưới danh nghĩa thê tử.
Hắn kỳ thật cũng không có làm ăn gì lớn, một là đi theo người đầu tư một xưởng quặng sắt, hai là ở Kinh Thành mở một cửa hàng viết văn, xưởng quặng sắt ba tháng chia được hơn bốn trăm lượng bạc, đủ để hắn làm chút chuyện khác, mà cửa hàng viết văn một tháng thu nhập hơn mười lượng bạc, dùng để phụ cấp chi phí trong nhà.
Hắn mở miệng nói: “Nhị cô đã muốn trở về, vậy giúp ta mang một ít đồ vật trở về.”
“Chờ một chút, Chiêu Nhi, công việc làm ăn của con làm sao xử lý?” Trình đại tẩu đi tới, nhíu mày nói, “Công việc kiếm tiền này vẫn là phải treo ở dưới danh nghĩa người trong nhà thì tốt hơn, con nói có đúng hay không?”
Trình Chiêu đang muốn nói chuyện, Tư Đồ Mạn liền cười nói: “Tướng công đem chuyện làm ăn tạm thời giao cho con quản lý, chờ nương học được viết chữ tính sổ sách xong, việc làm ăn này lập tức sẽ giao cho nương quản, cho nên nha, nương phải tranh thủ đọc nhiều sách, luyện chữ nhiều một chút.”
Nói đến chuyện đọc sách viết chữ, Trình đại tẩu liền mất tinh thần, nàng ta cảm thấy viết chữ còn khó hơn cả làm ruộng.
Nhưng nếu như học không được, nàng ta ngay cả sổ sách cũng xem không hiểu, Chiêu Nh làm sao giao việc làm ăn cho nàng ta quản lý chứ?