Nàng ta nghĩ linh tinh nói: “Cha ngươi cái tên vương bát độc tử kia cũng không biết mấy ngày nay đang bận cái gì, hắn đến học viết chữ, ta đến học tính sổ sách, cũng có thể nhanh chóng học xong, hắn ngày nào cũng không có nhà, chuyện gì cũng không quan tâm, ta làm sao lại gả cho nam nhân như vậy chứ. . .”
Đang nói, cửa viện liền bị đạp mở toang, Trình đại ca lảo đảo từ bên ngoài đi vào, một thân mùi rượu.
Trình đại tẩu lập tức nổi giận: “Sao ngươi lại uống tới như vậy, không phải, trên người ngươi làm sao thơm như vậy, ở đâu ra mùi son phấn. . .”
“Ngươi cái bà nương này bớt can thiệp vào chuyện của ta!” Trình đại ca đẩy Trình đại tẩu ra, “Đem cho lão tử chút rượu, hai lạng lỗ tai heo, nửa cân thịt bò, nhanh lên.”
Trình lão thái thái nhịn không được mắng: “Thứ quý giá như thịt bò là thứ ngươi có thể ăn sao, thật sự là uống rượu đến hồ đồ rồi.”
“Ta sao không thể ăn, ta là lão cha của Thám Hoa lang!” Trình đại ca mặt mũi tràn đầy dáng vẻ say rượu, “Vị quan nữ đầu tiên đương triều Tuệ An Nhân là thân muội tử của ta, được Hoàng Thượng hoàng hậu nhiều lần mời tiến cung, ta sao không thể ăn thịt bò, nửa cân quá ít, trực tiếp lên một cân!”
Trình Chiêu nhíu chặt mày lại.
Hắn biết người trong nhà đều hoặc nhiều hoặc ít có chút bệnh vặt, lại không nghĩ rằng, một chút bệnh vặt của cha hắn sau khi đến Kinh Thành vậy mà trở thành thói xấu lớn, gây tai hoạ cha hắn cũng chẳng có gì, nếu như mang họa đến cho nhị cô, hắn còn có mặt mũi nào đi gặp nhị cô nữa!
Hắn đang muốn đi qua, Tư Đồ Mạn liền giữ tay áo hắn lại: “Hơn nửa tháng nay, mỗi ngày cha đều ra ngoài uống rượu, những người kia đều xu nịnh tâng bốc cha, cha tự nhiên là thích ý, còn có. . . Ta nghe hạ nhân nói, ba bốn ngày nay, mỗi ngày cha đều ở Mãn Hương Viên uống rượu. . .”
Mãn Hương Viên, là một thanh lâu ở ngoại ô Kinh Thành, là nơi rất nhiều nam nhân thích đi nhất.
Sắc mặt Trình Chiêu lập tức xanh xám.
Nhưng bây giờ, không phải lúc nói cái này.
Hắn hít sâu một hơi nói: “A gia a nãi, mang cha trở về phòng nghỉ ngơi đi, con đến chỗ nhị cô một chuyến.”
Tư Đồ Mạn không muốn ở lại trong nhà tiếp tay làm việc xấu, cũng đi theo đến chào tạm biệt Trình Loan Loan.
Trình Chiêu mang theo một cái bao phục nho nhỏ vào viện tử, trịnh trọng đem đồ vật giao cho Trình Loan Loan: “Nhị cô, nơi này là ba phong thư, một phong cho Ngu phu tử, một phong cho tộc trưởng thôn Trình gia, một phong cho lão tú tài năm đó dạy con đọc sách. Ngoài ra còn có năm trăm lượng bạc, một trăm lượng bạc quyên cho học đường Đại Hà để mua sách cho hài tử, một trăm lượng bạc cho lão tú tài làm tiền dưỡng lão, ba trăm lượng bạc còn lại cho Trình tộc trưởng, trong tộc nếu như có hài tử muốn đọc sách, trước hết dùng số tiền kia, về sau hàng năm con đều sẽ gửi học phí trở về. . .”
Trình Loan Loan dùng ánh mắt tán dương nhìn hắn, toàn bộ thôn Trình gia cung cấp cho hắn học hành, hắn thật vất vả kiếm được một chút tiền, chuyện thứ nhất chính là báo đáp người trong thôn, thôn Trình gia có thể có được một Trình Chiêu, đây là chuyện may mắn nhất của cái thôn này.
Nàng nhận lấy bao phục: “Nhị cô nhất định sẽ đưa tận tay họ.”
Tư Đồ Mạn cũng từ trong tay áo lấy ra mấy cái hầu bao: “Lúc con và tướng công thành thân, đệ đệ muội muội trong nhà đều không đến, đây đều là lễ gặp mặt chuẩn bị cho đệ đệ muội muội, những thứ này thì là lễ vật cho Nhị thúc nhị thẩm Tam thúc tam thẩm, thỉnh cầu nhị cô mang về giúp.”
Trình Loan Loan gật đầu: “Nếu như còn muốn mang thêm gì về thì cứ nói với Tiểu Chính, hắn đại khái bảy tám ngày sau mới lên đường.”
Mấy người nói một hồi, sắc trời càng ngày càng tối, nói thêm gì nữa thì cửa thành sẽ đóng mất, Trình Chiêu cùng Tư Đồ Mạn đành phải lưu luyến không rời cáo biệt.
Một đêm này, Trình Loan Loan ngủ không được ngon giấc, trong lòng suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Trời tờ mờ sáng, nàng liền thức dậy, Trình Giáp cùng Trình Đinh đã chuẩn bị xong xe ngựa, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.
Thẩm Chính cùng Triệu Tứ Đản mang ánh mắt lưu luyến đưa nàng đến cổng Kinh Thành.