Trình Đinh gãi gãi cằm: “Hoàng thượng phong cho An nhân một chức quan, là Ti tân lục phẩm của Hồng lư tự, người trên triều gặp An nhân đều phải gọi một tiếng Ti tân đại nhân.”
Người trong thôn không hiểu Hồng lư tự là làm gì nhưng nhóm văn nhân đến du ngoạn lại rất rõ ràng, cả đám đều tỏ ra kinh ngạc sợ hãi.
“Hồng lư tự Ti tân là một chức quan triều đình có trong quy chế, sao có thể phong cho một nữ tử.”
“Nếu trên triều xảy ra chuyện lớn như vậy thì chúng ta cũng phải nghe nói mới phải.”
“Chuyện kinh thành cũng không thể truyền đến Hồ Châu của chúng ta nhanh như vậy được. Hơn nữa người bên cạnh Tuệ An nhân cũng không cần nói dối kiểu này.”
Những người đọc sách này nửa tin nửa ngờ nên dứt khoát đến hỏi thẳng Trình Loan Loan.
Trình Loan Loan cười nói: “Nhân tài ở Hồng lư tự quá ít ỏi cho nên ta mới được phong làm Ti tân lục phẩm, tạm thời giữ chức mà thôi, cũng không tính là gì. Ta có mang theo một số sách ngoại quốc từ kinh thành về, sẽ để ở phòng đọc sách cho mọi người đọc, nếu sau này có thể thi đỗ cử nhân thì cũng có thể kiếm một chức quan ở Hồng lư tự.”
Không dễ để đỗ cử nhân nhưng dù sao cũng dễ hơn so với việc đỗ tiến sĩ, trở thành cử tử là đã có tư cách làm quan, trước kia bọn họ chỉ có thể nghĩ đến việc kiếm một chức học quan* ở các vùng xa xôi nhưng nếu tinh thông một kỹ năng nào đó thì không chừng có thể vào Hồng lư tự, coi như là một lối ra tốt.
Những người đọc sách ở đây không khỏi mừng rỡ.
Tuệ An nhân mở miệng chỉ cho bọn họ một con đường, vậy nhất định đó là một con đường sáng. Bọn họ vốn đã là hội viên ở phòng đọc sách, mỗi tháng đều sẽ đến vài lần, mà nay Tuệ An nhân nói có mang theo một số lượng lớn sách từ kinh thành về, vậy bọn họ sẵn lòng ngày ngày ở luôn trong phòng đọc sách….
Tiệc thu hoạch mùa thu của thôn Đại Hà từ đầu tới cuối đều trò chuyện về các chủ đề xoay quanh Trình Loan Loan, sau khi mặt trăng nhô lên, cuối cùng bữa tiệc mới không thể không kết thúc.
Sau khi giúp đỡ dọn dẹp gọn gàng mọi người mới về nhà.
Bởi vì buổi chiều trì hoãn một chút thời gian nên sau khi cơm nước xong có một vài thôn dân còn xuống ruộng làm việc, trên đồng ruộng ánh đuốc sáng rực.
Trình Loan Loan bước đi trên con đường trong thôn, thấy được khu chợ phát triển càng lúc càng lớn, thấy được học đường ngay ngắn trật tự và còn cả tiểu viện xây bằng ngói xanh trong khoảng thời gian này. Thôn Đại Hà phát triển càng ngày càng lớn mạnh, nàng sẽ không cho phép tất cả những thứ này bị hủy hoại.
Nàng quay đầu lại nói: “Đại Sơn, gọi Vương thúc con đến nhà chúng ta một chuyến.”
Vương thúc chính là Vương Vĩnh Thành, cha của Nê Thu, sau khi Hạ Tiêu rời đi, đội tuần tra trong thôn đều do Vương Vĩnh Thành quản lý.
Nghe thấy Trình Loan Loan muốn tìm mình, tưởng nàng muốn hỏi tình hình phát triển của đội tuần tra trong thôn nên hắn lập tức gác việc trong tay lại, lấy danh sách đội tuần tra ra rồi vội vàng đến viện của Trình Loan Loan.
“Cha Nê Thu, ngồi đi.” Trình Loan Loan cười nói: “Ta gọi ngươi tới là muốn hỏi xem khoảng thời gian này trong thôn có xảy ra việc kỳ lạ nào không?”
Vương Vĩnh Thành suy nghĩ một lát mới nói: “Hơn một tháng trước vẫn có người đến hỏi thăm chuyện của Hạ sư phụ nhưng bởi vì nương Đại Sơn ngài đã dặn dò từ trước nên toàn bộ người trong thôn đều thống nhất lời nói, rằng chưa từng gặp. Người nọ đến đây vài lần, thấy không hỏi thăm được gì cả nên rời đi.”
Trình Loan Loan thầm nghĩ, người Hạ gia phái tới sẽ không dễ dàng rời đi như vậy, nhất định là có ý định trà trộn vào trong thôn, sau khi nghe được tin tức xác thực mới rời đi.
Nàng tiếp tục hỏi: “Vậy sau đó thì sao?”
Vương Vĩnh Thành lắc đầu: “Hơn bốn tháng qua, trong thôn thật sự rất bình yên, xảy ra một vài chuyện vụn vặt lông gà vỏ tỏi cũng rất bình thường. Cụ thể là nương Đại Sơn muốn hỏi cái gì?”
“Lần này ta quay về thôn trước là bởi vì có thể trong thôn sẽ xảy ra một vài chuyện không hay.” Sắc mặt Trình Loan Loan nghiêm túc: “Từ tối hôm nay trở đi, phải tăng gấp bốn lần số lượng người tuần tra trong thôn, cần cảnh giới từ đầu thôn đến cuối thôn, có gió thổi cỏ lay gì cũng phải đến báo cho ta trước tiên.”
“Vâng.”
Vương Vĩnh Thành lập tức đi sắp xếp.
Trình Loan Loan không dám lơi lỏng cảnh giác, nàng tính toán thời gian, chắc hẳn Hạ Lăng phải tốn ít nhất mười tám ngày mới đến được Hồ Châu. Hạ Lăng xuất phát trước nàng hai ngày, nói cách khác, ước chừng còn sáu ngày nữa hắn sẽ đến thôn Đại Hà. Trong sáu ngày này nàng phải bố trí sẵn sàng tất cả mọi thứ.